bên anh thật nhiều. Vậy mà Anh lại ân cần nhắc Nhi về làm việc, còn anh chuẩn bị bay ra Hà Nội. Xa nhau... Anh đã khác xưa! Tối đó Nhi lại cùng Quân dạo phố đón Halloween. Quân im lặng suốt 1 đoạn đường dài rồi bất chợt hỏi: "Trưa nay con đi ăn cơm ở đâu?", "Con ra ngoài ăn...". Chẳng lẽ Quân nhìn thấy điều gì sao? Nhi thoáng băn khoăn rồi thôi. Đã không còn quan trọng nữa. Chủ nhật đầu tiên của tháng 11, nhóm của Nhi đi Giang Điền chơi, trên đường về ghé quán café đẹp nhất ở Thủ Đức ngồi đàm đạo. Câu chuyện giữa Nhi và Quân chợt loanh quanh sang chủ đề "Cắm sừng". Nhi hỏi "Sư phụ đã bị cắm sừng bao giờ chưa?", "Nhiều rồi, sư phụ mới mọc sừng xong!". Chắc chắn Quân thay đổi từ lễ Halloween, nhưng Nhi đã vô tâm với chuyện đó. Thượng tuần tháng 12, bốn người thân thiết trong nhóm có cả Quân và Nhi lên kế hoạch rời khỏi thành phố 2 ngày để du lịch về biển. Trước hôm hẹn 2 ngày Anh gọi điện cho Nhi: "Thứ 6 anh dự đám cưới ở Đà Nẵng, bay ra với anh nhé! Em ghé lấy vé ở địa chỉ X...". Giữa Anh và Quân, Nhi đã chọn chuyến đi Đà Nẵng. Nhi chat với Quân "Con bận không đi cùng được, sư phụ kiếm người khác đi chung cho vui", "Con không đi thì sư phụ cũng ở nhà kiếm tiền cho khỏe, đi chơi loạng quạng lại tốn vài chai...", "Eo, sư phụ sợ tốn kém thì sau này con hông dám đi chơi với sư phụ nữa...". Lúc đó Nhi cũng không nghĩ điều mình nói ra sẽ thành hiện thực... Anh đón Nhi ở sân bay lúc chiều muộn cùng vài đối tác khác. Anh giới thiệu Nhi với họ, ai cũng vui vẻ, hài hước: "Nghe danh đã lâu nay mới được diện kiến...". Đưa Nhi về khách sạn cất đồ rồi cả nhóm kéo đi ăn. Bàn 8 người chỉ mỗi Nhi là nữ. Họ rôm rả tám chuyện, hồn nhiên chọc phá nhau và vui vẻ ghẹo mấy cô tiếp viên dễ chịu. Nhi thì rụt rè giữ chặt lấy cánh tay của Anh. Tàn tiệc, 2 vỏ chai Henessy xếp cẩu thả ở góc bàn, họ kéo đến quán bar. Anh và Nhi chưa lúc nào rời khỏi tay nhau. Nhạc đập ầm ầm, khói thuốc, hơi rượu nồng quyện mùi hương phấn, Nhi ôm chặt người mình yêu trong vòng tay và không ngại hôn Anh giữa hỗn tạp người xiên kẻ tia lade. Những người bạn còn đi chơi khuya, Anh và Nhi xin phép về trước. 0h, khách sạn ấm áp thơm tho, Anh mở laptop ngồi chơi L2, Nhi cũng hào hứng nghe anh kể về gameonline 3D tuyệt đẹp, tuyệt hay này. Nếu không nhờ cái vốn hiểu biết về gameonline, chắc họ đã chẳng gặp để yêu nhau. Khuya Nhi nhắc Anh đi ngủ, lôi kéo mãi Anh mới cắm bot và rời mắt khỏi màn hình. Nhi nằm gọn trong vòng tay anh, chờ đợi cảm giác yêu đương, vậy mà anh chỉ ôm Nhi ngủ đến sáng. Nhi tỉnh giấc vẫn nguyên 1 tư thế trong vòng tay anh. Anh nhìn ngắm Nhi, ánh mắt dịu dàng đầy cảm xúc. Giọng Anh nhẹ nhàng đẩy lùi cảm giác ngái ngủ của Nhi: "Cách đây 8 tháng anh bị tai nạn giao thông, ra viện thì anh đã không còn là người đàn ông thực sự nữa. Anh không đem cho em được hạnh phúc, tương lai, nên đã nói em đừng chờ anh nữa...". Nhi lặng lẽ để dòng nước mắt tràn trên cánh tay anh, thấm xuống gối. Sao đến giờ anh mới kể cho Nhi nghe, chẳng lẽ thiếu sex thì con người sẽ không tìm được hạnh phúc. Nhi đâu cần sex, Nhi chỉ cần 1 người thực sự yêu thương mình. Điều Nhi cần không phải là sự mộng mị của nhục cảm, Nhi cần 1 điểm tựa vững chắc cho tâm hồn thương tổn của mình mà sao Anh không hiểu. Nhi thổn thức: "Dù anh không ở bên em, dù anh nhất quyết rời bỏ em, dù sự vắng mặt của anh là thường hằng, em vẫn thuộc về anh - vĩnh viễn...", "Ngốc à! Anh không có khả năng yêu em, anh không được phép mang bất hạnh đến cho em. Em sẽ gặp 1 người hợp với mình, yêu người đó và sẽ hạnh phúc thôi. Anh muốn em được hạnh phúc, hiểu không nào? Nghe lời anh sẽ yêu 1 người khác nhé!", "..." Anh đưa Nhi đi cùng trong tất cả các cuộc gặp gỡ, rồi 2 người đi thăm những điểm du lịch nổi tiếng. Tối ngày thứ 2, Anh khăng khăng dẫn Nhi vào hiệu vàng lựa mua một sợi dây chuyền. Đã lâu rồi Anh không tặng quà cho Nhi. Phải chăng đó là món quà cuối cùng chia biệt? Nhi không muốn thời khắc bên anh trở nên nặng nề nên ríu rít như 1 chú chim nhỏ. Chiều chủ nhật Anh đưa Nhi ra sân bay trở về Sài Gòn. Trên độ cao mười ngàn mét, Nhi quay mặt về phía ô cửa ứa nước mắt với trời mây. Người ơi! Tình ơi! Sao bỏ em cô độc? Nhi về thành phố, mọi u uất cất sâu trong tim. Nhịp sống bình thường trôi... Tối đầu tuần Quân gọi điện kêu Nhi qua nhà chở đi dạo phố. Hai thầy trò đi ăn rồi ghé linh tinh mua đồ. Nhi ngó 1 cây bút bi dễ thương hình baby đầy thích thú. Quân cầm cây bút đưa cho Nhi rồi trả tiền. Nhi nghĩ sẽ phải viết cây bút như thế nào để cho nó không thể cạn mực? Có khởi đầu thì làm sao tránh khỏi kết thúc. Hợp tan ở đời Nhi trải quá nhiều đến mức không nhớ nổi. Sống chịu quá nhiều đứt gãy thì niềm vui, hạnh phúc còn dài được bao nhiêu? Nhi viết blog kể về chuyến du hành Đà Nẵng với 1 người đàn ông bí mật. Từ đó tuyệt nhiên Quân không hề nhắn tin hay gọi điện cho Nhi nữa, cũng không một dòng chữ vô hồn trên YM. Nhi lặng im và hiểu tất cả mọi lý do. Quân không đơn thuần chỉ coi Nhi như đệ tử, song sự vô tâm giống nhau đã tạo thành lực đẩy hai người rời xa khỏi cuộc sống của nhau. Nhi không thảng thốt vì sự quay lưng đột ngột đó. Những chuyện tình của Nhi đều tan trong phút chốc. Không phải là mọi chuyện xảy đến quá nhanh mà nó đã diễn ra quá chậm khiến Nhi đã không hề nhận thấy. Số mệnh không trao, Nhi sẽ không giữ. Nhưng Yêu và Đau là hiện hữu trong trái tim đầy vệt cắt của Nhi. Hằng đêm Nhi tháo sợi dây chuyền Anh tặng, nắm trong tay như giữ gìn điều gì đó. Cây bút trong lần cuối cùng gặp Quân vẫn chưa viết bất cứ chữ nào, Nhi đặt nó trên bàn làm việc và nhìn ngắm lúc rảnh rỗi. Rồi cả những món quà rất xưa của Bảo, của Phương, của Tuấn vẫn hiện diện đầy trong căn phòng của Nhi. Nhi lướt qua đời những người đàn ông, ai cũng tỏ vẻ nhớ về Nhi, dường như chưa bao giờ chia xa. Duy chỉ có 1 điều họ lại không biết rằng Nhi chơi vơi trong trùng điệp trống vắng. Lẻ loi với sự tưởng tượng của những người yêu cũ rằng Nhi đang vui vẻ - vì Nhi vô tâm. Ngẫm lại những tháng ngày đã từng sống, Nhi thấy mình hoàn toàn cô độc. Không phải do trời, không phải tại người, Nhi tạo nghiệt cho mình bằng cách không khi nào chịu rào chắn các mối quan hệ, để mặc cho bất hạnh nhảy xổ vào như một con quái vạt đói ăn cắn đứt các mối dây tình cảm và giam giữ Nhi trong vòng kiềm tỏa của nó. Nếu bất hạnh có sinh mệnh, Nhi sẽ yểm bùa cầu cho nó chết sớm. Nhưng bất hạnh cứ trải dài, trải dài theo sinh mệnh của những người con gái như Nhi. Từng yêu - Từng đau - Từng trải - Từng chai cứng. Chỉ là cố sống để chờ 1 ngày bất hạnh mải chơi sao nhãng tội nhân của mình, để Nhi có thể vươn tay chạm khẽ vào hạnh phúc mong manh. Người ta đi hết, còn Nhi ở đây, đợi gì không rõ... 6. Vàng (Tráo đổi Sinh mệnh) Vàng - Có thể đã mua rất nhiều cuộc đời ... Tôi nhớ về ký ức xa xưa, những sóng gió của một thời cơ cực.... ___Là nỗi bi thương, là sự hoang mang, là bóng tối đổ xuống cuộc đời... ___Là sợ hãi vô độ trong kiếp người lầm lạc, là tuyệt vọng quẫy đạp trong đầu... Vậy mà cũng đã nhẹ cánh nơi nào. Chỉ còn những ám ảnh khiến dòng máu của tôi chẳng thể đỏ tươi. Tối thẫm như vẫn phủ bóng của một thời mất mát. *** Mẹ hồi trẻ có nhiều nhẫn vàng bốn số. Không phải của người đàn ông nào mua tặng. Mẹ chẳng có đàn ông, mẹ chỉ có hai đứa con nhỏ và một đống việc buôn bán phải tính toán đến điên đầu ở cái vùng đầu đèo hỗn tạp. Nhẫn vàng là tài sản mẹ tích lũy cho cuộc đời mình và hai đứa nhỏ. Tháng, một hai lần mẹ mở khóa hòm lấy ra cái bọc vải bỏ thêm vào 1 chiếc nhẫn tròn xoe. Mỗi lần như thế 2 đứa con lại đòi đổ cái bọc ra đếm xem có bao nhiêu vòng tròn. Thằng anh đếm được đến 20 thì dừng, con em thì chỉ mới biết đến số 10. Chẳng lần nào chúng đếm được hết những khoen tròn vàng chóe trong bọc cả. Mẹ bị chồng bỏ rơi. Thằng anh đủ tuổi để biết rằng ba bỏ đi. Con em lại cứ đinh ninh chỉ mình mẹ đẻ ra nó từ đằng nách. Thời gian nhà không có đàn ông chỉ kém tuổi con em một năm. Mẹ vượt qua nỗi cơ cực để chăm lo cho 2 đứa nhỏ sung sướng. Thoáng chốc con em đã học gần xong lớp một. Người đàn ông cũ trở về trong cuộc sống mới của ba mẹ con. Thằng anh ôm vai bá cổ và tíu tít gọi "ba". Con em xì môi chạy ra bậu cửa ngồi chơi với mấy chú cún. Mẹ băn khoăn liệu có nên tha thứ cho sự bội phản, chắp vá lại những gì đã vỡ nát? *** - Sao ông ta ở nhà mình mãi thế mẹ? - Con em hỏi với vẻ khó chịu - Đó là ba con mà... - Ông ta chẳng nuôi được con ngày nào cả. Con không nhận đâu. Mẹ đuổi ông ta đi đi. - Con bé mới 7 tuổi mà giọng điệu y như bà cụ non Mẹ chỉ biết thở dài với đứa con gái non nớt nhưng suy nghĩ sớm trưởng thành trước tuổi. *** - Mình à, tôi có rất nhiều mối làm ăn, nhưng thiếu vốn... - Người đàn ông cũ lấp lửng. - Tôi nuôi 2 con chả lúc nào dư tiền được. - Mẹ sẵng giọng - Tôi không muốn gia đình ta sống nghèo khổ. Giá như mình giúp tôi vay mượn được ở đâu thì hay quá... - Để tôi nghĩ đã! Mẹ và người đàn ông cũ biết nhau từ thời niên thiếu. Hơn hai chục năm tan hợp vài lần. Mỗi lần bập vào ông ta cuộc đời mẹ lại bị hạ xuống vài nấc thang. Mẹ sợ tin ông ta lần nữa sẽ lại tiệm cận với đói nghèo. Nhưng có thể ông ta đã thay đổi... *** - Cái này tôi vay của người ta! - Mẹ đưa cả bọc những khoen tròn vàng chóe cho người đàn ông. - Mình giỏi thật! Tốt quá... tốt quá... - Người đàn ông xuýt xoa đầy thỏa nguyện. - Tôi cũng sẽ trông coi việc làm ăn của ông. - Vẻ mặt mẹ đầy cương nghị. - Có mình tham gia thì càng tốt chứ sao. - Có vẻ như người đàn ông thực sự muốn lo cho cái gia đình này. *** khóc, mếu máo hỏi với đôi mắt sưng húp. - Con ơi, sao con nhẫn tâm bỏ mẹ bỏ em mà đi... - Mẹ ôm đứa con gái trong lòng giọng cũng lạc đi, tuyến lệ kiệt quệ. - Con sống khôn chết thiêng hãy phù hộ cho ba, cho mẹ, cho em con nhé! - Người đàn ông cầm 3 que nhang cắm vào bát hương nhỏ, lầm rầm khấn vái. Thằng anh bị sốt rét ác tính, đã mất sau một tuần nằm viện. Xóm giềng ai cũng thương tiếc, nhìn thằng bé rõ khôn và ngoan. Có lẽ giời không có hưởng phúc. *** Mẹ mang bầu, khi thằng anh mất thì cái thai đã được hai tháng. Lúc bụng nổi lên, mẹ yêu cầu người đàn ông gom tiền lại để lo ngày sinh nở. Ông ta bối rối, khoái thác nhiều lần rồi cuối cùng huỵch toẹt: Số vốn ấy bị thua lỗ hết rồi.