* Tên tác phẩm:Vợ à, cưng...ngốc thật!
* Author (tác giả): Ếch Socola
* Category (thể loại): Tình cảm, hài hước, bá đạo
* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): K+
* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): On-going
* Warning (cảnh cáo về nội dung truyện): Không
* Casting (giới thiệu nhân vật): Giới thiệu sau
Giới Thiệu
-A! Anh đang làm cái gì vậy hả? - Nó nói toáng lên, khuôn mặt đỏ ửng.
-Làm gì chứ? - Hắn nói bằng cái giọng 'vô tội', nhìn nó rồi cười.
-Vậy sao anh bắt tôi ngồi trên đùi anh chứ hả? - Tức quá, nó hét lên.
-Vợ phải ngồi trên đùi chồng! - Hắn vẫn thản nhiên đáp lại nó.
-Ê, ai là vợ anh chứ! - Nó trừng mắt rồi quay mặt đi.
-Quay lại! Nhanh! - Hắn thấy vậy liền quát.
-Không! - Nó vẫn cứng đầu.
-Đừng để tôi 'ăn' cưng đó! - Hắn tiếp tục.
-Hả? - Như nhận thức được, nó quay đầu lại và giọng nói có phần hơi run run - Vâng! Tôi quay!
-Haha....! - Hắn cười to.
-Huh? - Nó ngẩn tò te.
-Vợ à, cưng... ngốc thật! Chap 1: Cái gì? Hôn Ước? Hôn phu?
Chíp! Chíp! Chíp!
Tiếng những chú họa mi đang hót bên ngoài ô cửa sổ màu hồng nhạt, cái thứ tiếng dễ chịu ấy đánh thức mọi giác quan của con bé đang nằm trên giường . Nó bật dậy, mở cửa sổ ra đón khí trời mát rượi. Từng tia nắng vàng nhạt nhảy nhót trên thành cửa bằng gỗ sồi.
-What? Cái gì thế kia? - Đang ngắm trời, ngắm mây thì nó nhìn thấy trước cửa nhà mình có một hàng dài những người mặc áo đen, đeo kính râm trông rất oách - Ba! Mẹ!
-Gì vậy? - Mẹ nó ở dưới nhà nói vọng lên.
-Mẹ với ba lên phòng con mà nhìn nè! - Nó hét lớn.
Ba mẹ nó kéo nhau chạy lên thì thấy đứa con gái yêu dấu đang tròn mắt nhìn xuống dưới qua cửa sổ.
-Có chuyện gì mà trông con hốt hoảng thế? - Ba nó sốt sẳng hỏi.
-Ba! Mẹ! - Nó giật mình rồi chỉ ra phía ngoài - Hai người xem đi!
-Đâu? - Mẹ nó chạy lại, khi đã xác nhận được là ai thì thở dài và nhìn ba nó, nói - Đến rồi đó ông!
-Ai vậy ạ? - Ngu ngơ hỏi, nó hết nhìn ba rồi lại nhìn mẹ - Chẳng lẽ! Chẳng lẽ...!
-Chẳng lẽ cái gì? - Thấy nó ấp úng, mẹ nó hỏi.
-Ba mẹ quen... quen với O...Osama... Binladen...! - Nó rụt rè nói từng chữ.
-Osama này! - Mẹ nó nghe xong thì đánh vào đầu nó một cái - Binladen này! - Một cái cốc nữa nhưng đau hơn trước gấp mấy lần liền.
-Au! Sao mẹ lại đánh con! - Nó ôm cục u to trên đầu rồi hởi.
-Cho chừa cái tội nói năng bậy bạ! - Mẹ nó quát.
-Thôi! - Ba nó lên tiếng ngăn chặn cuộc ẩu đả của hai mẹ con, thở dài rồi tiếp - Con thay đồ đi rồi xuống dưới nhà tiếp khách!
-Dạ? - Nó tròn mắt - Khách nào ạ? 0 o 0
-Thay đồ đi! - Mẹ nó trừng mắt với nó.
-Vâng vâng! - Nó cuống lên.
Nhưng khi ba mẹ xuống rồi, bỏ lại nó vu vơ với cái mặt ngu ngơ như trái bơ, nó đành làm theo ‘lệnh’ của hai vị tiền bối.
-“Lạ thật! Cả nhà mình mới chuyển về đây mà sao lại có khách được nhỉ?” - Dòng suy nghĩ của nó miên man với rất nhiều dấu hỏi chấm to tổ chảng trên đầu.
Nó bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, xong ngồi trước gương để chải lại mái tóc ngắn quá vai hơi rối. Nó mở tủ và chọn cho mình một chiếc váy trắng, được điểm thêm bằng vải ren bên ngoài. Trên tóc cài thêm một chiếc nơ nhỏ màu hồng nhạt giữa đính một viên ngọc lấp lánh. Nó tự tin bước xuống dưới nhà, thấy một người phụ nữ tầm trung tuổi tức bằng ba mẹ nó đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện rất thân thiết.
-Con xuống đây! - Mẹ nó gọi.
-Dạ! - Nó chạy nhanh đến cạnh mẹ rồi hơi cúi đầu trước người phụ nữ kia - Dạ, cháu chào cô!
-Ừm, chào cháu! - Bà nhấp một ngụm trà rồi cười.
-Đây là cô Xuân Huyền! Người đã giúp ba mẹ rất nhiều trong lúc gặp khó khăn! - Ba nó giới thiệu.
-Vâng! - Nó gật đầu.
-Cũng nên bỏ qua cách gọi bằng cô! - Bà Xuân Huyền cười nhẹ - Gọi ta là mẹ được rồi!
-Ưm... - Nó chưa nhận thức được, đến khi tiếp thu xong thì trố mắt nhin bà Xuân Huyền - Dạ?
-À! - Mẹ nó kéo nó ngồi xuống - Hồi trước, ba mẹ và cô là bạn ở Nhật, xong khi qua Việt Nam thì hai gia đình có hứa là sau này sẽ làm sui gia với nhau nên...!
-Mẹ! - Nó nhìn mẹ khó hiểu - Con mới 17 tuổi mà!
-Nhưng ta đã chót hứa rồi! - Ba nó nói nhỏ.
-Bây giờ ta muốn nói đến chuyện hôn ước của con và con trai ta! - Bà Xuân Huyền lên tiếng.
-Dạ? Hôn... hôn ước? - Nó lắp bắp như gà mắc tóc nhưng nó hiểu ba mẹ nó chứ, họ cũng chỉ vì giữ lời hứa nhưng như thế thì khác gì đem bán con cho rồi.
-Ừm! - Gật đầu, bà Xuân Huyền nói tiếp - Hôm nay ta qua đây đón con về gặp thằng con trai của ta!
-Nhưng... cô ơi! - Nó gãi đầu gãi tai - Cháu... cháu có thể xin một điều được không...?
-Ừm, cháu cứ nói! - Bà Xuân Huyền gật đầu.
-Nếu cháu và con cô không hợp thì hủy được không ạ...? - Nó muốn thử xem tên đó là ai mà lại xui xẻo đến đi làm vợ hắn, mà không phải nói là hôn thê mới đúng, nó nghĩ thầm - “Ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời!”
-Ta sẽ xem xét lại sau, được chứ? - Suy nghĩ hồi lâu, bà Xuân Huyền quyết định.
-Dạ! - Nó cười - Cháu cảm ơn cô!
-Bây giờ ta đi được rồi chứ? - Bà nói tiếp.
-Vâng! - Nó trả lời - Để cháu lấy đồ đã ạ!
-Khỏi cần! Ta sẽ bảo người đưa đến sau! - Bà Xuân Huyền xua tay.
-Con thực sự muốn đi không? - Ba mẹ nó hỏi.
-Không sao đâu ba mẹ! - Nó nháy mắt - Con biết phải làm gì mà! Hì...
-Cô có thể cho cháu nó thỉng thoảng về chơi với chúng tôi, được không? - Mẹ nó nhìn con, lòng thấy đau quặn.
-Ừm! Không vấn đề gì! - Bà Xuân Huyền như nhớ ra điều gì, nói - Cháu cũng phải chuyển về trường con trai ta luôn đó!
-Dạ? - Nó tròn mắt rồi cúi đầu - Vâng! Cháu biết!
-Chúng ta đi thôi! - Bà Xuân Huyền gọi.
-Vâng! - Nó cúi gập người - Con chào ba mẹ, hai người nhớ giữ gìn sức khỏe đó!
-Con cũng vậy nhé! - Mẹ nó khóc, nhìn đứa con của mình.
Nó chạy đi, vẫy tay tạm biệt ba mẹ, cố gắng không để rơi nước mắt. Leo lên chiếc xe ô tô màu đen sang trọng cùng bà Xuân Huyền, nó nhìn mãi bóng dáng của ba của mẹ như muốn khắc sâu trong lòng.
-“Khóc không làm được gì cả! Bây giờ ta sẽ quyết tâm đánh bại tên hôn phu hôn phung gì gì đó để được về nhà với ba mẹ!” - Nó an ủi bản thân và trong đầu bắt đầu lập ra những kế hoạch tinh vi con gà ri.
Trên chiếc xe limo màu đen sáng loáng, mang một vẻ cao quý, sang trọng thì cô gái ngồi trên đó có khuôn mặt đẹp tựa như đóa hoa trong nắng sớm dịu nhẹ lại phảng phất một nỗi buồn... buồn vì xa mẹ... buồn vì xa ba... buồn vì phải xa ngôi nhà đã gắn bó được mấy năm... Nó buồn, rất buồn.
-Cháu không khỏe ở đâu à? - Bà Xuân Huyền đưa tay sờ lên trán nó, bàn tay bà lạnh buốt chạm vao trán nó hơi nóng.
-Dạ...! Cháu... cháu không sao hết! - Nó hơi giật mình, cười xuề xòa.
-Ừm! - Nụ cười hiền của bà Xuân Huyền làm nó cũng vơi bớt đi nỗi nhớ gia đình, ở bà có một vẻ gì đó thân thiện và gần gũi với nó. Có lẽ, nó thấy quý bà rồi, như tình cảm một đứa con dành cho mẹ của mình vậy!
Hai người im lặng, không ai nói một câu nào cả.
-À! Ta chưa biết tên cháu là gì? - Bỗng, bà Xuân Huyền phá vỡ bầu không khí căng thẳng đó.
-Tên cháu là Gek... - Nó đang trả lời thì dừng lại, nó không muốn nói ra cái tên ấy - À, không! Là Thúy Quỳnh ạ!
-Thúy Quỳnh? - Bà nhẩm lại, đôi môi mấp máy.
-Dạ! - Nó cười rồi giải thích - Vì ba và mẹ cháu quen nhau tại một vườn hoa, xung quanh đó là cả một vùng trời bát ngát hoa quỳnh trắng nở rộ!
-Ba, mẹ cháu đặt tên con rất đúng! - Bà Xuân Huyền nhìn nó - Cháu thực sự rất đẹp!
-Hì! - Nó cúi đầu - Cháu cũng bình thường như bao bạn cùng trang lứa khác thôi ạ!
Bà cười, nhìn đứa con gái trước mặt, nếu thằng con trai của bà gục ngã trước đóa hoa quỳnh này thì tốt biết mấy. Con bé vừa tốt bụng lại đẹp, bà thấy quáy nó từ cái nhìn đầu.
-Con... con trai cô! - Nó ấp úng - Tên là... là... gì vậy... ạ?
-Haha! - Bà bật cười, nhìn “con dâu tương lai” của mình mà thấy vui sướng - Cháu không cần phải úp úp mở mở như vậy làm chi cho khổ!
-Dạ? - Mặt nó đỏ ửng, trái cà chua phải gọi bằng... cụ, bởi chưa bao giờ nó lại đi hỏi tên một thằng con trai bao giờ cả. Nghĩ gì thì cũng thấy nhục nhã quá!
-Con trai ta tên là Hoàng Thái! - Bà cười rồi trả lời.
-Hoàng Thái? - Nó hơi sửng sốt, không thể ngờ là tên “hôn phu” của nó lại nghe hay đến vậy.
-Ừm! - Bà Xuân Huyền hỏi nó - Hay đúng không?
-Dạ...? À... ừm... - Nó hơi gật đầu - Quả thật... là rất hay ạ!
-Ừ! Nhưng cháu cứ đợi đến khi gặp nó đi, sẽ có bất ngờ thú vị hơn đó! - Bà cười... gian.
-Cô? Sao ạ? - Nó nhìn bà Xuân Huyền một cách khó hiểu rồi hỏi nhanh.
-Cháu sẽ thích nó thôi! - Bà lại cười nhưng lần này nhiều khí sặc mùi gian tà hơn.
-Thích ạ! - Nó cố hỏi thêm.
-À! - Bà Xuân Huyền quay ra phía cửa xe rồi kéo tay nó - Đến nhà ta rồi đó! Xuống mau nào!
-À, dạ vâng ạ! 0 Nó theo bà xuống xe.
Nó thực nự bất ngờ trước căn biệt thự trước mặt, có lẽ là nó đang mơ vì nơi này... quá đẹp. Nhưng màu sơn xanh màu rêu tạo nên vẻ cũ kĩ nhưng khá bí ẩn cho ngôi biệt thự. Cánh cửa mạ vàng chói lóa trông không khác cung điện là mấy. Sơ qua thì nơi đây được xây theo công trình kiến trúc phong kiến nên mới đậm phong cách cổ xưa như vầy.
-Đẹp quá! - Nó thốt lên trong vui sướng.
-Cảm ơn cháu! - Bà Xuân Huyền cười vui.
-Dù là công trình theo kiểu phong kiến nhưng cũng không làm mất đi vẻ trang trọng và sự bí ẩn của ngôi nhà! Chưa kể, rằng đây là một ví trí khá tốt khi xung quanh được trang trí thêm bằng màu xanh của thực vật, hoa, cây, cỏ thật sống động! - Đưa ra nhận xét, nó nhìn quanh không ngớt lời khen.
-Cháu thích nơi này lắm sao? - Bà hỏi nó, lòng rạo rực niềm sung sướng.
-Dạ! - Nó gật gật đầu mấy cái rồi nói - Cháu rất rất rất thích nơi đây là đằng khác đó ạ!
-Ừm, vậy là tốt rồi! - Thở phào nhẹ nhõm, bà Xuân Huyền chỉ lo răng “con dâu tương lai” không thích những nơi cổ hủ mà phải là những thứ sang trọng và hiện đại như mấy đứa con gái thời nay.
-Đẹp quá à! - Nó vẫn hét lên trong niềm sung sướng, dù có mơ thì nó cũng chẳng chẳng dám mà chiêm bao đến những cái thứ đắt tiền thế này, không ngờ là hôm nay lại được chứng kiến tận mắt.
Rầm...!
Nó mải chạy nhảy mà... đâm ngay vào cột nhà.
-Quỳnh, cháu có sao không? - Bà Xuân Huyền chạy lại, giọng hoảng hốt, lo lắng.
-Cô, cô ơi! - Đầu nó oang oang lên - Nhiều... nhiều sao quá à!
-Này! - Bà hét, lay lay nó.
-Dạ, ôi! Đầu cháu! - Nó tỉnh ra, ôm đầu kèm cục u thứ hai trong ngày.
-Haiz!- Bà Xuân Huyền thở dài rồi nhắc nhở - Lần sau đi thì nhớ phải chú ý trước sau! Nghe không?
-Dạ! - Nó cười.
-Nào, chúng ta vào thôi! - Bà dìu nó vào trong nhà!
Trong căn biệt thự tựa tòa lâu đài...
-HOÀNG THÁI! CON ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
Chap 2: Hôn phu sao? Tên biến thái thì đúng hơn!
-HOÀNG THÁI! CON ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
Đó không phải giọng của người nào xa lạ mà chính là “mẹ chồng tương lai” của nó - bà Xuân Huyền, người sở hữu giọng nói ‘nhỏ nhẹ’ đến nghiêng thùng đổ thúng, nghiêng nhà đổ cửa.
-Là sao hả mẹ? - Người con trai ngồi trên sofa như một cậu chủ đích thực, xung quanh còn có mấy cô gái ăn mặc khá hở hang, thế này thì thà không mặc nữa cho rồi, quần áo ở đâu mà như giẻ lau nhà, có hơn nhưng không kém.
-MẤY CON NHỎ NÀY LÀ AI? - Bà Xuân Huyền tức giận, nổi hết cả gân xanh trên trán.
-Anh! Mẹ anh nhìn em! - Một cô gái kéo tay áo hắn, giọng nũng với nịu - Em sợ lắm!
Nó đứng trơ ra từ lúc nãy đến giờ nhưng đến khi nghe cô gái kia nói xong thì quay ra nhìn bà Xuân Huyền.
-Cô ơi!
-Sao cháu? - Bà dù giận nhưng với nó vẫn nói nhỏ nhẹ nhất có thể.
-Nhà mình, nhà vệ sinh ở đâu vậy ạ? - Nó cười.
-Cháu làm sao hả? - Bà Xuân Huyền hơi hoảng.
-Không, không ạ! - Nó nhìn cô gái vừa rồi nũng nịu với hắn và phun ra một câu - Chị ấy nói xong làm cháu muốn mửa quá thôi ạ!
-Hả? - Bà tròn mắt nhìn đứa “con dâu tương lai” rồi phì cười, nó cũng vui tính đó chứ. Hơn nữa, nó nói như vậy cũng làm bà đỡ tức giận đi bao nhiêu, bà nhìn cô gái kia, muốn xem phản ứng của cô ta ra sao.
-Mày...! - Mặt cô gái tím tái, quả không ngoài dự đoán của nó.
-Thôi đi! - Hắn lúc này mới lên tiếng, đứng dậy rồi nhìn mấy cô nàng - Các chị cũng nên về đi!
-Nhưng mà...! - Một người lên tiếng.
-Nhưng cái gì nữa! - Hắn trừng mắt - Phiền quá!
-À, không! Tụi em về nha anh! - Mấy nàng nhanh chóng xách guốc lên mà chạy.
-Các chị chạy cẩn thận không đâm phải cột nhà đó! - Nó hét theo một câu.
Rầm...!
Việc gì đến cũng phải đến, cô nàng đã ‘ôm hôn’ cột nhà thắm thiết ở khoảng cách thật là gần gũi và thân mật nhưng không phải vì cắm đầu cắm cổ chạy mà nguyên do là tại nó hét lên, làm cô quay lại không kịp nhìn thấy cột nhà đã ngay trước mặt.
-Huh...? - Nó ôm miệng - Chị ơi! Em xin lỗi!
-Mẹ! - Hắn lên tiếng.
-Cái gì? - Bà Xuân Huyền trợn mắt, quát lớn - TAO BIẾT LÀ MÀY RẤT SÁT MẤY CÁI CON NHƯ THẾ NÀY NHƯNG TỪ HÔM QUA ĐẾN BÂY GIỜ, TAO ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN LÀ KHÔNG ĐƯỢC DẪN CON NÀO VỀ ĐÂY CƠ MÀ! MẸ MÀ MÀY CÒN KHÔNG NGHE SAO?
-Mẹ có nói ạ? - Hắn chu mỏ, ‘phản bác’ lại.
-CÁI THẰNG...! - Bà á khẩu vì vốn dĩ bà nói đúng một lần thôi mà!
-Thôi mẹ ơi! - Hắn dìu mẹ vào ghế ngồi xong hỏi - Đây là ai hả mẹ?
-MÀY CÒN HỎI HẢ - Máu lại sôi lên sùng sục, bà quát tiếp - VỢ TƯƠNG LAI CỦA MÀY ĐÓ!
-Dạ? - Hắn tròn mắt nhìn nó rồi tiến lại gần - Đây ạ?
-CÒN SAO NỮA, ĐÚNG LÀ CÁI THẰNG! - Bà Xuân Huyền xoa xoa hai thái dương.
Hắn nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu. Lại gần và... kéo phần áo ở cổ nó rồi phán một câu xanh ơi là là xanh.
-Ba vòng như một!
Nó bị hắn làm vậy thì hốt hoảng ôm lấy người mình, ánh mắt tức tối nhìn hắn. Phải công nhận là hắn rất đẹp trai, cao phải trên 1m80, mái tóc đen nhánh trông lãng tử thì thôi rồi bà con ơi. Hèn chi mà mấy em mê như điếu đổ. Nhưng nó thì không!
-Sao vậy? - Hắn cười cợt
-Đây là con trai cô! Phải không ạ? - Nó không trả lời, chỉ tay vào mặt hắn rồi nhìn bà Xuân Huyền và hỏi.
-Ừm, nó là Hoàng Thái đó cháu! - Bà Xuân Huyền nhìn hắn rồi nói - Sao mày lại nhìn hết vòng một nó hả cái thằng mất nết kia?
-Sao đâu mẹ! - Hắn nói một cách vô tội nhất có thể - Dù gì chẳng làm vợ con mà, phải không?
-Đây là thử xem sao đã! - Nó hét lên, đỏ mặt nhìn hắn.
-Sao mặt cưng đỏ thế hả? - Hắn vẫn cười bằng cái giọng gian hơn con ngan.
-Kệ tôi! - Bị nhìn thấy gần hết như vậy mà không đỏ mặt mới lạ, hắn hỏi cũng bằng thừa.
-Này này, hai cái đứa kia! - Bà Xuân Huyền gọi - Bà già này còn ngồi đây nghen! Làm gì mà...!
-Không có mà cô! - Nó hét lên, dưng đôi mắt to nhìn bà.
-Thì chẳng phải mẹ là...! - Hắn bắt đầu thấy hửng thú với nó rồi, khi nó bắt đầu đặt chân vào đây, tiếng hét trong vui sướng của nó quả thật rất tự nhiên và hồn nhiên, nó nói to đến nỗi mà hắn nghe thấy luôn!
-À... ờ thì... - Nó lúng túng - Anh có thể đưa tôi về phòng cần dọn được chứ?
-Với một điều kiện! - Thấy hơi khó hiểu nhưng một ý nghĩ biến thái lại lóe lên trong đầu hắn.
-Điều kiện? - Nó nhíu mày nhìn hắn, xong trả lời - Ok, gì cũng được!
-Gì cũng được? - Nó như tạo cơ hội cho hắn làm cái việc biến thái đó, hắn cười cợt gian tà vô cùng - Hứa đó nhé!
-Ừ! Trông mặt anh gian hơn cả con ngan! - Nó mắng, bàn tay nhỏ vẫn ôm lấy cánh tay hắn rất chặt.
-Hả? - Hắn đau lòng, sao mà "bà xã" lại có thể so sánh khuôn mặt đẹp trai của hắn với mặt của mấy con ngan được chứ.
-Thôi! Đi về phòng đi! - Nó kéo kéo hắn đi.
-Tại sao cưng lại sợ vậy? - Hắn kéo nó vào lòng mình, mặt đối mặt.
-Tôi... tôi... - Nó cúi mặt - Để nói sau được không?
-Ừm...! - Thở dài, hắn tiếp - Nhớ là tối nay, cưng phải nói cho tôi biết và hơn hết là thực hiện điều kiện!
-Được rồi! Tôi nhớ mà! - Nó ngẩng mặt lên, rồi gật gật đầu như một đứa bé biết nghe lời người lớn.
-Nào, chúng ta về phòng nha! - Hắn bế nó lên rồi hét to.
-Ế! - Nó đỏ mặt, hoảng hốt nói lớn - Bỏ tôi xuống, tôi có chân đi mà!
-Nói rồi! Không bỏ đâu! - Hắn chu môi trêu nó.
-Sao anh cứ thích trêu tôi thế hả? - Nó quay đi, nhưng vẫn hét lớn.
-Trêu đâu mà! - Hắn cười cợt một cách kì lạ.
-Rõ ràng! - Nhìn hắn, nó nhăn mặt.
-Không có!
-Có!
-Không có mà!
-Tôi nói là có!
...
Chiến tranh đợt hai đã xảy ra và như thường lệ thì...
-Đi dọn phòng đi! - Bà Xuân Huyền vẫn ngồi trên sofa uống trà, thấy hai đứa lại "gây chiến" thì lại làm 'đại sứ giảng hòa' bắt hai đứa đi dọn phòng.
Và tiếp sau sẽ luôn luôn là...
-Dạ! - Hắn với nó sợ hãi rồi cuống quýt trả lời - Bọn con đi ngay đây!
Hắn bế nó chạy ngay đi, chưa lúc nào và cũng chưa bao giờ mà hắn lại thấy lo lắng cho một đứa con gái. Tại sao? Tại sao khi nhìn thấy nó, hắn lại thấy hiện lên hình ảnh của bông hoa dịu nhẹ, ấm áp? Những lúc nó đỏ mặt hay thậm chí là nhăn mặt, nhíu mày thì hắn đều thấy tim mình hơi lỗi nhịp nhưng rồi cũng xua đi. Đùa giỡn với tình cảm của người khác, hắn luôn là vậy và nó cũng không phải ngoài lệ. Vì vậy hắn cố ngăn chặn lại cái dòng cảm xúc rạo rực, vui sướng khi ở bên nó. Hắn vừa chạy vừa nhìn nó thật lâu...
Nó im lặng, không nói gì nữa, nó đang phân vân không biết nên nói ra căn bệnh của mình cho hắn nghe không...?
Mà nghe rồi thì hắn có ở bên để giúp đờ nó những khi nó cần không...?
Hắn sẽ đối xử với nó ra sao đây...?
Nó nên nói hay là im lặng đến khi chuyện này kết thúc...?
-Ê! - Hắn gọi nó.
Nó không nói gì, vì vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man.
-Tôi bế cưng thế này đỡ mỏi chân hơn nhỉ? - Hắn cười cợt.
-Ừm...! - Nó trr lời vu vơ nhưng rồi tròn mắt, vội vàng lắp bắp - Không! Không có! Bế với bồng, sướng cái nỗi gì chứ hả?
-Nỗi lòng đó! - Hắn trả lời rồi chu mỏ nhìn rất rất rất đáng yêu.
-Grừ...! - Cái bản mặt đáng yêu của hắn làm nó muốn 'oánh' ngay lập tức.
-Sau này, chắc phải áp dụng phương pháp dạy mèo vào dạy cho vợ mình thôi! - Hắn nhìn xa xăm rồi nói.
-Cái gì chứ? - Nó túm cổ áo hắn.
-Đúng mà! - Hắn nhân lúc nó kéo cổ áo mình thì càng tiến khuôn mặt lại sát mặt nó.
-Ơ... - Nó từ từ buông ra, tay buông thõng, mặt lại đỏ một lần nữa.
-Thôi! Chúng ta vào dọn phòng thôi, vợ yêu của anh! - Hắn hét to rồi bế nó, chạy thật nhanh về căn phòng trước mặt.
-Vợ... vợ yêu của... anh? - Nó ngẩn ngơ rồi nói lớn - Hả? Ai là vợ yêu của anh chứ!
-Là cưng đó! - Hắn mỉm cười, nụ cười giết người.
Hắn dừng lại trước cửa gỗ sồi của một căn phòng, khẽ đẩy cánh cửa, nó nghẹn ngào thốt lên...
-Woa!
-Cưng có vẻ thích nhỉ? - Hắn nhìn nó thật âu yếm.
-Ừ! Mà... - Nó dừng lại rồi tiếp - Nhìn cái bản mặt anh làm tôi ngứa tay ngứa chân muốn đạp nát quá!
-Hả? - Hắn trố mắt nhìn nó, ánh mắt này đã đưa bao nhiêu em vô lưới tình của hắn mà nó thì lại không sao. Thú vị rồi đây!
-Vì thế nên đừng nhìn tôi như vậy nữa! - Nó gật gật đầu, tươi cười.
-Không... không... cười? - Lắp ba lắp bắp, hắn chết khổ với "nàng vợ" này mất thôi.
-Ừ! - Nó nói rồi nhìn quanh, tiếp - Mau lau dọn thôi!
Nó nhảy khỏi tay hắn trong lúc hắn không chú ý, vẫn mãi suy nghĩ về câu nói của nó.
-Này! - Nó chạy lại phía giữa căn phong, hét to gọi hắn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
-Ơ.. - Hắn lấy lại phong độ rồi đi thật... chậm rãi đến chỗ nó.
-Đúng là rùa bò mà! - Nó cười lớn rồi lấy trên cái bàn gần đó một chiếc bút chì gỗ.
Nó lấy thêm cái tạp dề dùng để dọn dẹp đã được bà Xuân Huyền chuẩn bị sẵn gần đó. Một chiếc tạp dề màu hồng phấn và chiếc váy màu trắng của nó - một sự kết hợp hoàn hảo, mái tóc ngắn được búi gọn lên cao bằng chiếc bút chì vừa lấy được. Lúc này, nó trông không khác gì một nàng công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi mắt to long lanh như vì sao biết nói biết cười, dôi môi đỏ mọng. Nó đẹp lắm, một vẻ đẹp thuần khiết mà khó ngòi bút nào có thể miêu tả được.
-Cưng... - Hắn dừng lại, đứng hình trước nó.
Thịch, thịch...
Trái tim của hắn đã bắt đầu đập loạn xạ, mặt bắt đầu... dỏ lên. Đây là lần đầu tiên, hắn thấy tim mình đập nhanh trước một người con gái xa lạ đến vậy, còn đỏ mặt thì hầu như không bao giờ mà sao tự nhiên ngày hôm nay lại...
-Nè! - Nó chạy lại, tay không ngừng xua xua trước mắt hắn.
-Hả? - Bất ngờ quá, cũng may là hắn đã định thần lại được, vui vẻ trả lời nó.
-Bệnh hả? - Nó hỏi, đây liệu có được cho là một sự quan tâm không?
-Không! - Hắn trả lời gọn rồi kéo tay nó - Lau dọn thôi... vợ yêu!
-Mửa ra đây là cưng dọn đó nghe! - Hắn đập đập vai nó.
-Biết rồi! - Nó trả lời rồi lăng xăng đi lấy chổi, cây lau nhà,... v... v và bắt đầu lau dọn rất chăm chỉ.
Không ai nói với ai câu gì cả, cả căn phòng chìm trong một bầu không khí yên lặng khác thường.
6 giờ tối.
Nó đang lau chiếc kệ nhỏ thì hắn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong phòng.
-Nói cho tôi biết bệnh của cưng được chưa?
-Bệnh? - Nó cố nhớ lại lời hứa với hắn vào bữa chiều - À! Ừm...
-Bệnh gì? Nói đi, cưng! - Hắn có vẻ hơi sốt ruột, vội vàng lên tiếng.
-Tôi bị bệnh... bệnh mù đường... - Cúi mặt, tay nó bấu víu vào chiếc tạm dề màu hồng phấn.
-Mù đương? - Hắn hỏi lại.
-Ừ! Tôi không thể phân bệt được phương hướng! Nhất là vào buổi tối hoặc ban đêm... - Giọng nó buồn, như đang có điều gì đó nặng nề ở trong lòng mình. Một nỗi niềm khó có thể nói ra cho người khác biết.
-Vậy hồi nhỏ..? - Hắn hơi thắc mắc.
-Sau một lần lạc trong rừng thì cũng là lúc mà tôi không phân biệt được nữa! - Nó cười nhạt, cười cho cái số phận khổ sở của mình.
-Không ai ở bên cưng sao? Ngoài ba mẹ! - Đi lại gần nó, hắn hỏi, lòng ngày càng lo lắng, hắn hôm nay thật kì là mà!
-Chị họ tôi! - Nó trả lời, nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục - Kém tôi một tuổi! Nhưng sống với tôi từ nhỏ nên hai chị em tôi coi nhau như ruột thịt vậy đó!
-Vậy sao? - Hắn trầm lại, nó cũng có nỗi khổ riêng của mình, vậy tại sao hắn không làm một chỗ tựa cho nó nhỉ? Không, không được, hắn đang trêu đùa nó cơ mà! Hắn chìm trong dòng suy nghĩ, một phần lo ch nó, một phần lại lo cho thứ tình cảm đang xuất hiện trong tâm trí mình...
-Thôi! - Nó không muốn nói tiếp nữa dù bỗng dưng nhớ đến người chị họ của mình, không biết là bây giờ, chị ra sao rồi? - Điều kiện là gì?
-Điều kiện... - Hắn cười gian tà nhìn nó, căn phòng cũng đã được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Một chiếc giường đôi với hai chiếc gối, một gối ôm to đùng đoàng, một chiếc chăn và tất cả đều màu đỏ. Phía trên đầu hai người là chiếc đèn pha lê lập lờ những tia ánh sáng huyền ảo đến lung linh tuyệt đẹp.
-Nói nhanh lên! - Nó giục hắn.
-Hay là... - Hắn cười khì khì rồi nói - Làm theo những gì anh nói!
-Ơ... - Nó suy nghĩ, nhưng vì lỡ hứa rồi nên đành chấp nhận mà miễn cưỡng gật đầu.
-Hoàng Thái! - Bà Xuân Huyền ở dưới gọi vọng lên.
-Dạ, mẹ! - Hắn hét to trả lời lại.
-Mẹ có việc bận nên hai đứa hôm nay ở nhà nhé! Con nhớ chăm sóc thật kĩ càng cho Thúy Quỳnh đó, nghe chưa Hoàng Thái?
-Vâng! - Không ngờ là ông trời lại giúp hắn - Con biết rồi mà mẹ!
-Cái gì? - Nó nhìn hắn, lòng đau đớn và vô cùng lo lắng khi thấy nụ cười chết... ruồi của hắn, nhưng chỉ là đối với nó mà thôi.
Sau khi tiếng khóa cửa vừa dứt thì hắn cười rất nham hiểm...
-A! Anh đang làm cái gì vậy hả?
Chap 3.1: Đêm đau lòng! Ở nhà cùng biến thái!
-A! Anh đang làm cái gì vậy hả? - Nó nói toáng lên, khuôn mặt đỏ ửng.
-Làm gì chứ? - Hắn nói bằng cái giọng 'vô tội', nhìn nó rồi cười.
-Vậy sao anh bắt tôi ngồi trên đùi anh chứ hả? - Tức quá, nó hét lên.
-Vợ phải ngồi trên đùi chồng! - Hắn vẫn thản nhiên đáp lại nó.
-Ê, ai là vợ anh chứ! - Nó trừng mắt rồi quay mặt đi.
-Quay lại! Nhanh! - Hắn thấy vậy liền quát.
-Không! - Nó vẫn cứng đầu.
-Đừng để tôi 'ăn' cưng đó! - Hắn tiếp tục.
-Hả? - Như nhận thức được, nó quay đầu lại và giọng nói có phần hơi run run - Vâng! Tôi quay!
-Haha....! - Hắn cười to.
-Huh? - Nó ngẩn tò te.
-Vợ à, cưng... ngốc thật!
Ngay lúc này...
Ngay tại "hiện trường vụ án"...
Nó đang ngồi trên đùi hắn, khuôn mặt đỏ lựng thì hắn lại cười một cách mãn nguyện nhất có thể.
-Ở đây có máy nghe nhạc mp3 đúng không? - Nó hỏi nhưng hắn không trả lời, nó bèn kéo kéo bàn tay hắn đang ôm eo nó - Nè!
-Ừm... - Đầu hắn lại tiếp tục cho ra những sáng kiến mà hắn cho là tuyệt vời.
-Chỉ tôi đi! - Nó lay lay người hắn - Anh vừa dọn xong để nó đâu?
-Hôn một cái đi rồi tôi nói cho cưng biết! - Hắn cười vừa gian lại vừa đầy nguy hiểm.
-Hả? - Nó ôm miệng lại, liên tục lắc đầu - Không! Không bao giờ!
-Vậy nghỉ nghe nhé cưng! - Hắn quay mặt đi, cười thầm chắc chắn rằng nó sẽ bị khuất phục ngay thôi. Và quả không sai...
-Được... được rồi! - Nó miễn cưỡng gật đầu, vì nghe nhạc thôi không giờ ngồi buồn não ruột ra mất thôi nhưng nhớ ra điều gì đó, nó nói ngay - Đây là nụ hôn đầu đời của tôi đó, vì anh là hôn phu nên chắc không sao đâu nhỉ? nhưng chạm vào môi thôi nhé! Được... không?
-Ừm... - Hắn cười khì khì và quay lại.
Mặt đối mặt.
Mắt đối mắt.
Môi thì sắp chạm môi...
Nó đặt tay lên hai má hắn, cô gắng hôn cho thật nhanh nhưng không đủ can đảm, vì nhạc với nhẽo, nó sẽ làm hết sức.
5cm,
3cm,
1cm,
Chụt...!
Nó đứng hình vì thực sự thì chỉ còn một chút nữa thôi vậy mà hắn lại dám xông pha lên luôn chứ! Mất hết cả cảm xúc với cảm tình của con người, nói đúng và chính chuẩn chủ hơn là của nó.
-"Chết rồi! Lại thế nữa!" - Lại một lần nữa, mặt nó nóng bừng lên - "Mặt mình... mặt..."
-Chiếc máy ở trên nóc kệ kia kìa! - Tay hắn chỉ về phía cái kệ cao chót vót phải trên chiều cao của nó mới khổ chứ!
-Sao cao thế? - Nó đứng dậy khỏi chiếc ghế mà đúng hơn là đùi hắn và ngước lên.
Hắn nhìn nó mà cười khúc khích, đi lại gần, ôm eo nó và nhấc bổng lên, nói...
-Lấy đi cưng!
-À... Ờ...! - Nó nhanh tay với lấy chiếc máy mp3.
Bộp.
Hắn thả nó xuống một cách không nhẹ nhàng chút nào cả nhưng chỉ do là nó quá là nhỏ, hắn không nghĩ là nó lại nhỏ bé đến độ như vậy.
-Ôi, mông tôi! - Nó kêu, mắt nhắm tịt lại.
-Thôi, tôi xin lỗi mà! - Khoác vai nó, hắn cười - Cưng lấy được rồi nhỉ?
-Đau lắm đó! - Nó hét lớn - Máy đây!
Hắn tiến lại phía ngăn kéo bàn gỗ, lấy ra một cái tai phone rồi bảo với nó
-Nằm lên giường đi!
-What? - Nó nhăn mặt - Anh biến thái vừa thôi chứ!
-Hả? - Hắn phì cười trước thái độ của nó - Cưng nghĩ đầu óc tôi đen tối đến thế sao?
-Ờ... thì... - Quả thật thì nó có vẻ đen với tối hơn à!
-Nói nhiều quá, nằm lên đi! - Hắn trừng mắt - Đưa máy mp3 đây!
-A... Vâng! - Nó hơi run run, chạy lại đưa xong là leo lên giường nằm ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Hắn nhét chiếc tai phone vào rồi cũng leo lên nằm cạnh nó, cười nhẹ. Hắn kéo nó lại, ôm vào lòng mình rồi nói nhỏ.
-Nghe nhạc một chút rồi xuống đi ăn cơm nha!
-Vâ... vâng! - Nó hơi sờ sợ.
Hắn đưa một bên tai phone cho nó, một cái cho hắn, hai người cứ như vậy mà hòa mình vào lời ca ngọt ngào của bài hát "How Did I Fall In Love With You"...
Remember when, we never needed each other
The best of friends like
Sister and Brother
We understood, we'd never be,
Alone
Those days are gone, and I want you so much
The night is long and I need your touch
Don't know what to say
I never meant to feel this way
Don't want to be
Alone tonight
What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?
"Hai con người, với hai tâm hồn khác nhau...
Nhưng ngay lúc này đây thôi, họ đang ở bên nhau đó...
Đôi mắt khẽ khép lại nhẹ nhàng...
Hai trái tim cũng có lúc lại cùng đập chung một nhịp...
Hắn - Hoàng Thái muốn ở bên nó nhưng cũng muốn trêu đùa với tình cảm của nó...
Liệu hắn có ở bên nó hay không...?
Hay sẽ bỏ nó lại chỉ vì một người con gái thú vị hơn...
Vì một cuộc tình mới mẻ hơn...
Nó sẽ ra sao chứ...?
Cuộc đời ta hãy để hay chữ duyên phận quyết định..."
-Này! - Nó chọt chọt vào má hắn.
-Hưm... - Mắt hắn vẫn nhắm nghiền lại.
-Dậy đi! - Lay lay người hắn, nó nói, căn bản vì bây giờ nó thấy đói quá rồi.
Im lặng.
-Tôi đói lắm rồi đó! Dậy đí! - Nó tiến mặt lại xát hắn, nếu không cho cái gì đó vào bụng thì chắc nó chết mất thôi - Đừng ngủ nữa!
Chụt!
Hắn bất ngờ mở mắt, chớp lấy cơ hội và cướp tiếp nụ hôn thứ hai của nó. Xong, hắn ngồi dậy, cười khinh khỉnh và kéo nó vào lòng mình.
-Á! - Nằm gọn trong tay hắn, nó hét toáng lên rồi ôm miệng, có một thứ dư vị nào đó vẫn đang đọng lại trên môi nó... nhẹ nhàng, thoáng qua tựa như là gió.
-Sao hả? - Hắn nhẹ nâng một lọn tóc nó lên, nói nhỏ vào tai của nó bằng một giọng trầm trầm.
-Sao anh lại... - Nó ấp úng.
-Cướp nụ hôn đầu của cưng rồi thì hôn cái thứ hai có làm sao đâu! - Hắn vui vẻ trả lời - Vừa nãy muốn nói gì hả?
-Ưm... - Nó nhìn quanh thì phát hiện ra rằng căn phòng bây giờ có thể nói là.. nó và hắn đang động phòng hoa chúc thì đúng hơn đó, cười trừ một cách đau đớn - Tôi đói lắm rồi đó!
-Ừ...! - Hắn gật đầu rồi tiếp - Nhưng tôi không muốn ăn cơm!
-Không ăn cơm? - Nó quay lại nhìn hắn khó hiểu - Thế thì ăn gì?
-Ăn... - Hắn cười gian, nhìn nó.
-Ăn cái gì? - Nó nhìn lại người mình rồi hỏi tiếp.
Hắn buông nó ra... xong đẩy nó nằm xuống giường, chống tay khóa nó lại ở giữa và cười rất vô tội.
-Anh... anh - Nó sợ hãi, ánh mắt ngấn lệ như chỉ chờ trào ra.
Không nói gì, hắn đưa tay lên khuôn mặt nó. Ngón tay hắn dừng lại ở đôi môi đỏ mọng, môi nó có vị của loài hoa quỳnh tinh khiết, một dư vị khó quên đã đọng lại trên môi hắn. Có một điều mà nó chưa biết, đó là nó cũng đã cướp mất nụ hôn đầu của hắn rồi... nụ hôn mà hắn sẽ chỉ dành cho người hắn yêu... Người đó có phải là nó hay không?
-Nè! - Nó đẩy đẩy hắn nhưng không có hiệu quả.
-Ưm... - Hắn nhìn nó nhưng vẫn mãi suy nghĩ.
-Cho tôi đi ăn cơm nha! - Nó thành khẩn nhìn hắn , rồi quay mặt đi sao cho không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nữa - Lần... lần sau, đừng có đùa tôi kiểu đó nữa!
-... - Không nói gì, hắn quay khuôn mặt nó lại đối diện với mình.
-Đã nói là đừng đùa kiểu đó nữa rồi mà! - Nó nhăn mặt, người nóng bừng bừng.
-Tôi đâu có đùa! - Hắn trầm giọng rồi bào bảo - Mà hình như tôi chưa biết tên cưng, đúng không?
-Ờ... - Nó gật gật đầu.
-Vậy thì tên là gì? - Bằng cái điệu cười khì, hắn hỏi.
-Là... - Nó định nói thì dừng lại - Tên Việt hay tên thật?
-Tên thật? - Hắn khó hiểu nhìn nó - Tôi không hiểu ý của cưng!
-Tôi không phải là người Việt mà là người Nhật! - Nó nghiêng đầu rồi nói.
-À! - Hắn vỡ lẽ, rồi nói tiếp, hình bóng ngày xưa lại quay về - Tôi cũng có quen một cô bé người Nhật! Hồi đó còn nhỏ lắm, khoảng chín hay mười tuổi gì đó!
-Vậy sao? - Nó ngạc nhiên - Cô bé tên là gì vậy? Cô ấy có biết tên của anh là gì không?
-Không! - Hắn nhẹ lắc đầu - Tôi biết tên cô bé nhưng cô ấy lại không biết! Và... tôi nghĩ rằng... mình đã thích cô bé ấy!
-Ưm... - Nó trầm ngâm, thấy cái gì đó nặng trĩu trong lòng. Thất vọng sao? Vì người hắn thích không phải là nó mà là một cô bé khác? Cuộc đời thật trớ trêu nhưng cũng thật khó hiểu!
-Sao thế? - Hắn gọi nó.
-Không, mà cô bé ấy... tên là...? - Nó lắc đầu, xua tan đi những gì vừa nghĩ.
-Tên là... Gekkanbijin! - Nhớ lại một chút quá khứ, hắn nói.
-Hả? - Nó trố mắt nhìn hắn - Gekkanbijin?
-Ừm - Hắn gật đầu rồi nói tiếp - Cô bé ấy bảo tên như vậy vì ba và mẹ cô quen nhau tại một vườn hoa, xung quanh đó là cả một vùng trời bát ngát hoa quỳnh trắng nở rộ! Và tên cô bé ấy có nghĩa là hoa quỳnh!
-Ơ... - Nó cố lục lọi trong kí ức tuổi thơ của mình...
***
7 năm về trước...
Buổi sáng lộng gió...
Tại một đồng cỏ xanh rờn...
Một cô bé mặc váy trắng đang ngồi cạnh một giỏ hoa quỳnh chưa nở...
Khuôn miệng nhỏ khẽ khàng ngân nga một vài câu hát...
Sazanami no BEDDO de me o samashita asa ni
Subete ga owatte hajimaru no
Atatakaku shizuka na hikari ni tsutsumarete
Kibou ga michiteru umi ni kaeru no
Hora shiawase no kane ga natte
Nanatsu no umi ga kagayaki dashitara
Ai no kiseki o ichiban suki na
Anata to futari mitsumetai
Soshite sotto KISU o shite ne
-Này! - Từ đâu, một cậu bé với khuôn mặt như hoàng tử đi lại cạnh nó, cười nhẹ.
-Hả? - Nó chớp chớp dôi mắt to của mình.
-Giọng bạn hay lắm! - Cậu khẽ nói, giọng nói như hòa vào cùng làn gió nhẹ nhàng bay tới vành tai nó.
-Hì! - Nó cười, mặt đỏ lựng khi mà có người khen mình hát hay - Cảm ơn bạn đã quá khen!
-Không đâu! Mình nói thật đó! - Cậu lắc đầu - Mà bạn đang làm gì vậy?
-Mình đang chờ Gekkanbijin nở? - Nó tươi cười.
-Gekkanbijin? - Cậu bé gãi đầu.
-Ơ... - Nó nhìn cậu một cách khó hiểu.
- Mình không phải người ở đây nên không rõ lắm! - Cậu cười khì.
-À! - Nó cười hớn hở - Gekkanbijin nghĩa là hoa quỳnh đó!
-Oh, vậy hả? - Cậu bé nhìn thích thú - Mình cùng đợi với bạn nhé! Có được không?
-Ừ, được chứ! - Nó gật gật đầu rồi vui vẻ trả lời.
Trên đồng cỏ xanh lộng gió...
Hai đứa bé, một trai một gái đang ngồi đợi hoa quỳnh nở...
...
10 giờ đúng...
-Hoa nở rồi kìa!
Tiếng của cô bé reo lên trong niềm sung sướng, cậu bé cũng nhìn vào.
Đó là một loài hoa đẹp - hoa quỳnh trắng. Nó không có vẻ quyến rũ con người ta như là hoa hồng - loài hoa nữ hoàng nhưng nó mang sự tinh khiết trong sáng. Một loài hoa dịu nhẹ mà làm lòng người ta sững người trước vẻ đẹp của chúng.
-Xin lỗi nhưng mình phải đi rồi! - Cậu bé vội vàng cúi đầu xong quay bước.
-Ơ... - Nó chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả.
-Mình đi nha! - Cậu chạy đi rồi như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói lớn - Bạn tên là gì vậy?
-Mình là Gekkanbijin tên như vậy vì ba và mẹ mình quen nhau tại một vườn hoa, xung quanh đó là cả một vùng trời bát ngát hoa quỳnh trắng nở rộ! Và tên ấy có nghĩa là hoa quỳnh!
-Mình nhớ rồi! Mình sẽ không quên bạn đâu!
***
Hiện tại...
-Vậy là... - Nó lắp bắp - Anh là cậu bé đó sao?
-Nghĩa là... - Hắn cũng sửng sốt - Cưng là Gekkanbijin?
-Ừ! - Nó gật gật đầu.
-Hả? - Hắn vui, vui lắm nhưng cúi mặt - Từng thích cô bé ấy nhưng giờ thì không biết sao nữa rồi!
Hai người vẫn trong tư thế người trên kẻ dưới...
vẫn tiếp tục theo đuổi nhưng ý nghĩ riêng của mình...
Nhưng không sao...
Vì họ sẽ sớm quay lại làm thêm những nhiều những trận chiến tranh nữa thôi...
Chỉ là...
Trái tim đang rung động...
Từng hồi...
Từng hồi...
Rồi lỡ lệch một nhịp...
Chap 3.2: Đêm đau lòng! Ở nhà cùng biến thái! (2)
-À... - Nghĩ ra điều gì đó, nó giật mình rồi bảo - Bây... bây giờ xưng... xưng hô kiểu gì?
-Xưng hô? - Hắn tròn mắt nhìn nó, cười cợt - Cưng sinh tháng mấy vậy?
-Tháng mấy? - Nó hỏi lại.
-Cứ nói đi! - Hắn giục nó nói.
-Tháng Năm! Thì sao? - Không hiểu gì nhưng nó vẫn nói.
-Vậy sao? - Hắn sung sướng vô cùng rồi tiếp - Tôi sinh tháng Một! Vậy thì...
-Tháng Năm? Tháng Một? - Nó ngu ngơ - Là cái quái gì vậy?
-Cưng gọi tôi là anh đi! - Cười gian như con ngan, hắn bảo.
-Hả? What? - Nó hét toáng lên - Anh?
-Ừ! - Hắn gật gật đầu - Dù gì thì từ hồi chiều tôi với cưng cũng đã có điều kiện sẵn với nhau rồi đó nha!
-Ưm... - Nó đành lòng cười trừ đau khổ.
-Sao hả? - Hắn nói nhưng trong lòng không ngừng nghĩ ra thêm một điều kiện nữa để trói buộc nó ở bên cạnh mình.
-... - Chưa bao giờ như lúc này mà nó mất hết cảm giác thích cái cậu bé ngày xưa, mà chỉ muốn cầm dao phay phanh thây hắn ra thôi!
-Đồng ý hay không đây? Để tôi còn xuống nấu cơm và đồng nghĩa với việc là cưng sẽ ở lại! - Hắn cười, nụ cười sặc mùi nguy hiểm rồi đứng dậy.
-Hả? - Nó tròn mắt.
Một mình nó?
Ở lại đây?
Trong khi đó là bị mù đường?
Đúng là cái tên sát nhân!
Cái đồ giết người!
-Chọn đi! - Hắn cúi người, nói nhỏ vào tai nó.
-À... Ờ... thì... - Nó ấp úng, trong lòng không ngừng xem nên chọn cái gì thì tốt cho mình hơn.
-Cái gì?- Bình tĩnh, bình tĩnh nó cố nói to - Em... em...
-Anh nghe không có rõ, cưng à! - Hắn nói.
-Em yêu anh! - Nó ức chế - Vậy được chưa?
-Ừ! - Hắn cười - Thôi đi vào đây đi!
Kẻ trong bếp, người ngoài phòng khách mà hình như nó với hắn không biết tốn ca - lo nước bọt khi hét mấy câu như vậy hay sao nữa!
Nó chạy vào trong bếp, thấy hắn đã dọn ra nào là rau, củ, quả rồi là thịt cá, bò, heo...
-Chúng ta nấu nhé!- Hắn cười.
-Cất bớt đi! - Nó chỉ vào đống đồ - Ăn như thế này chắc tôi với anh thành hai con heo mất thôi!
-Rồi thì cất! - Hắn phụng phịu rồi đem bỏ vài thứ vào tủ lạnh - Xong rồi đó! Bây giờ làm món gì bây giờ?
-Sườn xào chua ngọt nha! - Nghĩ ngợi một lúc, nó tươi cười.
-Ừ, cưng với anh cùng làm nha! - Hắn nhe răng, lúc này nó mới để ý là hắn có một cái răng khểnh rất duyên.
-Lấy cho tôi à nhầm em 500 gram sườn đi! - Nó nhẩm lại cách làm trong đầu, xong nói.
-500 gram là bao nhiêu? - Hắn gãi đầu.
-Trời ơi sao mà ngốc thế hả? - Nó cốc vào đầu hắn.
-Au! - Ôm đầu, hắn kêu rồi nhìn nó.
Xoảng...!
Xoẹt, xoẹt...!
Cốp cốp...!
Sau một hồi những tiếng động kinh tai, cuối cùng thì một đĩa sườn xòa chua ngọt cũng được ra đời.
-Oa! Nhìn cũng đẹp đó chứ nhỉ? - Hắn khen.
-Còn phải nói nữa sao? - Nó vênh mặt.
-Để thử xem nào! - Hắn lấy đũa, gắp thử một miếng và bỏ vào miệng - Vợ anh nấu ăn ngon phết!
-Ai là vợ anh chứ? - Nó trừng mắt.
-Cưng chứ ai! - Cười lớn, hắn ngồi xuống ghế và kéo nó vào lòng mình.
-Xùy! - Nó thở dài.
-Bây giờ vào trong tủ lấy sữa với vài miếng bánh mì ra cho vào lò vi sóng hâm nóng lại đi! - Hắn ôm eo nó, nói.
-Bỏ tôi ra thì mới làm được chứ! - Nó chu mỏ, nhìn hắn tỏ thái độ cáu kỉnh.
-Ừ! Quên mất! - Hắn buông nó ra rồi giật mình, nói - Mỗi lần gặp anh thì cưng phải...
-Phải làm gì? - Nó làm xong, quay ra hỏi hắn.
-Hôn anh một cái! - Hắn cười gian.
-Hôm nay anh ẩm-i-xê sao? - Nó quắc mắt.
-Không hề, chẳng lẽ em không biết giữ lời hứa sao? - Hắn lắc đầu, tỏ ý thất vọng vô cùng.
-Không! - Nó nói - Chấp nhận luôn!
Tít...
Tít...
Tiếng lò vi sóng kêu lên, nó lấy bao tay rồi bê đồ để lên bàn. Rồi nó tiến lại gần hắn...
Chụt...!
Nó hôn vào môi hắn, một cái hôn phớt qua, thật nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn đứng hình tại chỗ.
Chỉ là đùa thôi mà...
Tại sao lại làm thật...?
Cưng không biết rằng anh không thể kiềm chế được cảm xúc bộc phát mỗi khi cưng hôn anh sao...?
Rất nhiều những cô gái quyến rũ, dễ thu hút những tên con trai khác thì anh lại không nằm trong số đó...
Vậy tại sao...?
Tại sao... Cưng lại thu hút được ánh nhìn của anh chứ...?
Thật là khó chịu quá...
Anh xin lỗi...
Nhưng hình như là anh thích cưng thật lòng mất rồi...
-Này! - Nó hua hua tay trước mặt hắn.
-... - Hắn nhìn nó.
-Ăn đi, tôi đói lắm rồi đó! - NÓ phụng phịu.
-Ừ! - Một lần nữa, hắn lại kéo nó vào lòng mình, cười vui.
-Há miệng ra đi! - Nó cầm một miếng bánh mì, xong khều khều tay hắn.
Trời đất ơi...!
Nó đang làm cái quái gì thế này?
Nhưng thôi thì...
Lỡ rồi mà...
-A...! - Hắn há miệng - Ầm... Ngon làm đó!
-Ừ...! - Nó cũng cười.
Hắn và nó bên nhau...
Ngồi ăn đến lúc lâu...
-No quá! - Nó nói - Bây giờ anh cho e... em lên phòng để tắm!
-Ừ! - Hắn bế nó dậy.
-Đưa lên là được rồi! - Nó nhăn mắt.
-Không được! - Hắn lắc đầu rồi đi một mạch luôn.
Lên đến phòng...
-Thả xuống đi! - Nó đập vào vai hắn.
Hắn thả nó xuống, xong nằm xuống giường, đôi mắt khẽ nhắm hờ...
-À..! - Nó gọi hắn.
-Sao còn ở đó? - Hắn hỏi nhưng mắt vẫn nhắm nghiền - Hay muốn anh tắm chung với cưng hả?
-Ơ... - Mặt nó đỏ lựng, xong tức giận - Tên điên! Biến thái!
Rầm...!
Cánh cửa phòng tắm bị đóng lại một cách không thương tiếc, hắn nhổm dậy, cười khì.
-Cưng ngốc thật đó!
Nửa tiếng sau...
Cạch..!
Cửa phong tắm mở, nó bước ra trong chiếc áo hình con mèo và một chiếc quần soóc không quá ngắn.
-Nè! - Nó gọi - Đi tắm đi!
-Ừ... - Hắn trả lời, lấy quần áo xong cũng đi vào phòng tắm.
Nó ngồi trên giường, ôm cái gối to đùng, xong không biết làm gì hết...
-A...! - Nó thấy trên bàn có một cuốn tiểu thuyết tình yêu.
Nó bắt đầu mở ra đọc, mặt bỗng nhiên đỏ lên khi đến mấy cái đoạn... ôm nhau.
-Đọc cái gì đó? - Hắn hỏi nó, mái tóc còn ướt làm tăng thêm vẻ nam tính và tất nhiên em nào gặp cũng phải sịt vài lít máu mũi.
-Tiểu thuyết thôi! - Nó bỏ lại, mặt đỏ bằng rồi leo lên giường nằm.
-Đọc mấy thứ đó mà mặt đỏ vậy sao? - Nằm lên giường theo nó, hắn cười.
-Kề tôi à nhầm em! Mà lấy gối ôm chặn giữa đi! - Nó kéo cái gối lại.
-Tại sao> Lí do? - Hắn hỏi lại.
-Chẳng may nữa đêm, ngủ say quá bị anh làm gì không biết thì chết e... em à! - Nó nhăn mặt nhăn mũi lại.
-Haiz... - Hắn thở dài, bó tay với "cô vợ" này luôn.
Đêm tĩnh lặng...
Hai con người...
Chung một giường...
Nhưng mỗi người một góc...
Một suy nghĩ khác nhau... Chương 4.1: Trường mới
Buổi sáng đẹp trời...
Không khí trong lành bao chùm lấy mọi thứ...
Yên tĩnh...
-Á...!
Có lẽ không...
Khi mà cái thứ âm thanh kinh khủng vừa rồi đã phát ra....
Và tiếng kêu đó là của...
-Anh đang làm cái gì vậy hả Hoàng Thái? - Nó trợn mắt, con T Rex đã xuất hiện.
-Cái gi vậy trời? - Hắn dụi dụi mắt.
-Nhìn lại xem này! - Nó quát.
Hiện tại...
Cái gối ôm từ tối hôm qua đã không cánh mà bay xuống và nằm yên phận dưới đất...
Nó thì nằm trên cánh tay hắn...
Tay ôm hắn rất chặt...
-A...! - Hắn xem xét lại một lúc thì nó đã nhảy xuống vớ lấy cái gối ôm trên sàn nhà và phang vào mặt hắn một cách không thương tiếc - Au...!
-Chết mày chưa, cho mày chừa! - Nó vừa đánh hắn vừa lẩm bẩm.
-Này! - Hắn hét lớn rồi lấy tay giữ cái gối lại.
-Cái đồ biến thái! Sao lại làm thế hả? - Nước mắt nó trào ra, tèm lem cả cả khuôn mặt.
-Này! Sao lại khóc hả? - Hắn không biết làm gì hết - Sao cưng lại mắng anh? Là tại cưng đó chứ!
-Cái gì? - Nó tròn mắt - Tại tôi à nhầm em sao? Nghĩ tôi ngốc đến mức độ đó hả?
-Thật mà! - Hắn vẫn quả quyết.
-Tôi không tin, không tin! - Nó ôm đầu, lắc liên tục.
-Phải tin! - Gằn giọng, mắt hắn quách lên.
-Ơ... - Dù giận thật nhưng nó cũng thấy sợ và nhớ lại thì hình như...
Nó thường bị mộng du...
-Sao nào? - Hắn dịu giọng lại, hỏi.
-Vậy... vậy anh kể xem? - Nó hơi lưỡng lự.
-Ok, chuyện là thế này...
***
Đêm xuống...
Hắn đang say giấc nồng thì...
Bịch!
-Cái thứ gì phá hết cả giấc ngủ của người ta thế hả? - Vò đầu, hắn tức giận quát.
Thấy cái gối ôm bị người nào đó nhẫn tâm vứt thật mạnh xuống đất, còn có cái gì đó đang nặng trĩu trên bụng hắn. Nhìn xuống, hắn thấy một cánh tay có làn da trắng nõn, nhìn kĩ hơn đúng ra là nó đang ôm hắn, rồi còn vùi đầu vào người hắn nữa chứ..!
-Này! - Hắn lay nó.
Im lặng.
-Có nghe thấy anh nói gì không? - Hắn nói to hơn.
Vẫn im lặng.
-Haiz... Bó tay rồi! - Hắn thở dài ngao ngán.
Lại nằm xuống ngủ tiếp, hắn nghĩ chắc là nó bị mộng du thôi.
***
-Có thật như vậy không? - Nó hỏi, nhìn hắn đầy nghi ngờ.
-Thật! - Hắn khẳng định chắc nịch - Mà có phải cưng bị bệnh mộng du không vậy?
-Ừ... thì đúng - Nó gãi đầu. Nghĩ lại cảnh đêm hôm qua thì chẳng biết phải chui đầu vào đâu nữa.
Xấu hổ...
-Thể nào! Anh đoán không có sai mà! - Hắn tự tin nói.
-Á! Muộn học của em rồi! - Nó hét toáng lên và chạy tán loạn.
-Hôm nay em chuyển về trường anh mà! - Hắn nghiêng đầu.
Stop!
-Anh vừa.. vừa nói cái gì? - Nó lắp ba lắp bắp.
-Em chuyển về trường anh! - Hắn cố nhấn mạnh từng chữ, từng từ một.
-À! - Nó ngồi xụp xuống sàn nhà.
-Đừng lo, không muộn được đâu! - Trấn an nó, hắn nói tiếp - Nhưng 7 giờ 30 phút là vào đó nên làm vệ sinh nhanh lên! Anh xuống tầng dưới làm cũng được!
-không! - Nó hét.
-Tại sao? - Mặt hắn trông ngơ ngơ.
-Tôi à nhầm em bị mù đường đó! Anh không nhớ à? - Nó hỏi.
-À! - Hắn tự cốc vào đầu mình rồi cười, một nụ cười tỏa nắng - Anh xin lỗi, tự nhiên quên mất!
-Không sao! - Nó cười, lần đầu cười với hắn, nụ cười nhẹ tựa cánh hoa quỳnh hé nở.
-Đồng phục của em để anh lấy! Đi làm vệ sinh đi! - Hắn giục xong mở tủ lấy ra một bộ đồ được gói trong bao ni - lông cẩn thận.
-Ừm! - Nó bước vào nhà vệ sinh.
Một lúc sau...
Nó mở cửa thì đã thấy hắn chỉnh tề trong bộ đồng phục. Áo trắng, quần dài đen, lúc này nó mới nhận ra là hắn rất đẹp trai và có một chiều cao quá là chuẩn. Mặt nó đơ đơ ra chút xong cũng lấy lại vẻ thường ngày, hỏi.
-Không làm vệ sinh à?
-Trời! Chờ em thì muộn học thật luôn đó! - Hắn chu mỏ - Làm xong từ lúc em vẫn còn đang ngủ cơ!
-Vậy là anh... - Nó tròn mắt, thì ra là hắn không đẩy nó ra chứ không phải...
-Thôi, xuống nhà nào! - Đánh trống lẳng, hắn bế nó xuống dưới nhà.
-Á! - Nó kêu la, đây là lần thứ bao nhiêu kể từ ngày hôm qua, nó bị hắn bế rồi không biết?
Hình như là bà Xuân Huyền vẫn chưa về nhà...
-Lấy đồ ăn sáng rồi đi học nào! - Cầm lấy hai túi đồ, hắn đưa cho nó.
-Ờ,,, Cảm ơn nha! - Nó nhận lấy túi của mình rồi trả lời nhưng hơi dừng lại - Ai nấu đây?
-Đừng lo! Không phải anh nấu đâu! Mẹ nhờ dì Năm làm cho đó! - Hắn thở dài.
-Vậy thì may! - Nó nhẹ nhõm hết cả lòng, nhắc nhở -Thở dài nhiều quá cẩn thận già sớm đó!
-Ừ! - Hắn cười tủm tỉm - Già xong chết thì em sống với ai?
-Anh..! - Nó tím mặt.
-Đúng rồi! - Hắn nhớ ra, cười gian - Nhớ phải làm gì chưa?
-Làm gì là làm gì? - Nó ngẩn ngơ.
Chụt.
Hắn hôn môi nó.
-Việc đó đó!
-A! - Nó hét, đánh vào người hắn mấy cái.
-Thôi! - Hắn cười, kéo tay nó ra ngoài - Đi học nào, vợ yêu!
-Ẹo! Mắc mửa quá! - Nó ho sặc sụa.
Một cái xe ô tô màu trắng đã đỗ ở cửa nhà hắn...
Một người đàn ông trung tuổi, mái tóc đã lấm chấm điểm những sợi bạc bước từ trong chiếc xe ra, kính cẩn cúi đầu trước hắn và nó.
-Cảm ơn chú! - Hắn cười mỉm.
-Không có gì, thưa cậu chủ! - Giọng nói của ông trầm ấm vô cùng.
-Chú cứ gọi cháu là Hoàng Thái được rồi! - Thở hắt, hắn lắc đầu nói rồi quay sang nhìn nó - Đây là "vơ yêu" của cháu!
-Chào cô! - Ông lại một lần nữa cúi đầu.
-Dạ, chú gọi cháu là Thúy Quỳnh được rồi! - Nó cảm thấy cứ như mình già đi thêm bao nhiêu tuổi nữa vậy.
-Đúng đó chú! - Hắn chen vào nói.
-Ừ, rồi rồi! - Ông lắc đầu, cười rồi nhắc nhở - Nhanh lên đi không muộn học rồi đó!
-Á! - Nó sực nhớ ra thì hét lớn.
-Vâng ạ! - Hắn kéo nó lên xe rồi vẫy tay chào ông - Cháu chào chú!
-Cháu chào chú ạ! - Nó cũng vội vàng chào theo.
Hắn và nó đến trường bằng chiếc xe o tô màu trắng và tất nhiên hắn là người lái rồi.
- Nhanh lên đi! Không lẽ ngày đầu tiên vào trường mới mà tôi à nhầm em đi muộn thì còn ra cái thể thống gì nữa! - Lay lay tay hắn, nó giục.
-Biết rồi mà! - Hắn nhăn mặt - Nói nhiều thế!
-À! - Nó bỏ qua chuyện muộn học và hỏi - Sao anh cứ gọi tôi cưng vậy?
-Thích! - Hắn cười khì khì.
-Chắc là gọi mấy em chân dài như vậy quen rồi phải không? - Nó chu mỏ, quay mặt ra nhìn khung ảnh bên ngoài qua cửa kính ô tô.
-Sao vậy? - Hắn huých vai nó, hỏi.
-Sao là sao? - Không nhìn hắn, nó trả lời.
-Giận À? - Hắn cười.
-Điên sao giận! - Nó quay lại, tức giận nói - Đồ khùng! Tập trung mà lái xe đi!
-Thực ra thì mỗi Quỳnh là anh gọi bằng cưng thôi! - Giọng hắn trầm lại.
-Hả? - Nó tròn mắt - Tại sao?
-Không biết nữa! Chắc vì muốn cưng là của riêng mình! - Vẫn cái giọng nói đó, hắn trả lời.
Nó không nói gì.
Cảm xúc bây giờ cũng rối loạn và rất khó nói lên thành lời. Nó bị làm sao thế này?
Vui ư?
Không thể nào!
Không thể nào như vậy được!
Nó không tin, không tin là trong lòng mình lại thấy sung sướng khi hắn nói vậy!