wap doc truyen teen


Click like để ủng hộ wap nhé <('-')>
Vĩnh Phong đã hết chịu nổi rồi, nổi giận đùng đùng cho tập hợp tất cả nhân viên làm việc trong nhà, đứng trên bậc thềm nhà, lạnh lùng tuyên bố:





-Tôi không cần biết các người dùng cách gì, dù phải bới từng ngọn cỏ gốc cây cũng phải tìm bằng được cô ta cho tôi. Nếu không các người chuẩn bị tinh thần xách đồ ra đi là vừa. Tôi không cần những người vô dụng và không làm được việc gì.





Nhóm người giúp việc trong nhà và vệ sĩ riêng của Vĩnh Phong thầm run sợ trong lòng, ngay tức khắc vâng dạ hứa hẹn, vội chia nhau ra đi tìm Hoài Thương.





Vĩnh Phong ngồi gác chân trong phòng khách, sắc mặt âm trầm khủng bố. Biểu tình hiện giờ của Vĩnh Phong có thể dọa bọn trẻ con khóc thét, người lớn yếu tim có thể ngất xỉu tưởng mình gặp phải ác quỷ.





Mười lăm phút sau không có tin tức.





Ba mươi phút sau.....





Vĩnh Phong căm hận đá bàn ghế, xô cốc chén trên bàn xuống sàn nhà, khiến mảnh thủy tinh rơi vung vã i trên nền gạch men sáng bóng.





Ngay lúc đó, bất chợt một con chó Đức thân to lớn, lông màu đen tuyền, tai nhọn hoắt chạy vọt vào trong phòng khách, sủa lên hai tiếng gây sự chú ý của Vĩnh Phong.





Vĩnh Phong cúi đầu nhìn con chó đang cắn gấu quần của mình, khó hiểu nhíu mày.





-Mày muốn gì mà lại cắn gấu quần của tao ? Mau buông ra, tao đang bực mình đây, tao không có thời gian chơi đùa với mày.





Con chó vẫn kiên nhẫn cắn gấu quần của Vĩnh Phong, bốn chân xê dịch ra sau, thân hình to lớn muốn lôi Vĩnh Phong đi theo mình.





Tưởng con chó muốn mình chơi đùa với nó như mọi hôm, Vĩnh Phong tức khí đá văng con chó, quát to:





-Mau biến đi ! Đừng để tao phải đánh mày.





-Gâu ! Gâu ! - Con chó bị đá đau sủa to, nhưng không chịu bỏ đi, mà mon men lại gần Vĩnh Phong, vẫy đuôi, dựng chân trước, thè lưỡi kiên nhẫn ngồi chờ Vĩnh Phong đi theo mình.





Vĩnh Phong kì lạ nhìn con chó, ngồi xổm xoa đầu nó, tự hỏi:





-Mày muốn tao đi theo mày ?





-Gâu ! Gâu !





Vĩnh Phong cau mày, đi theo con chó đến thẳng chỗ chuồng chó làm bằng gỗ nằm nơi góc khuất của khu vườn mê cung.





-Gâu ! Gâu ! - Con chó vẫy đuôi rối rít, mặt hướng nhìn vào bên trong chuồng chó làm bằng gỗ. Căn nhà gỗ cao hơn một mét, chiều rộng cánh cửa có thể đủ cho một người nhỏ con lách vào trong. Nhìn từ bên ngoài có thể hình dung căn nhà gỗ là căn nhà dành cho người tí hon ở.





Sự việc càng lúc càng kì lạ, Vĩnh Phong soi đèn pin vào trong căn nhà gỗ, sửng sốt mở to mắt khi thấy cái kẻ mà ngỡ tưởng rằng đã mất tích, bắt mọi người lục tung khắp nơi cũng không tìm thấy đang ngủ ngon lành trong ổ chó.





-Đỗ Lệ Tuyết ! - Tiếng gầm giận dữ, phẫn nộ vang lên xé nát trời đêm, đâm toạc chân mây, làm trấn động màng nhĩ người nghe.





Thêm một lần nữa nhân viên làm việc trong nhà họ Đào lại giật mình hoảng hốt, trái tim run rẩy sợ hãi.



Chương Sáu.





Mười hai giờ đêm, công viên thành phố.





Bị cơn đói hành hạ và sương đêm khuya lạnh thấm vào da thịt, Lệ Tuyết giật mình choàng mở mắt.





Vào giờ khuya khoắt này công viên không có một bóng người. Lệ Tuyết vẫn an toàn ngủ trên ghế đá không có ai đánh thức bởi vì người dân thành phố là thế, họ không tò mò, cũng không quan tâm đến việc riêng tư của người khác, huống chi cuộc sống bộn bề và hối hả có quá nhiều việc mà họ phải chăm lo.





Lệ Tuyết chống tay ngồi dậy, xoa xoa cánh tay nổi da gà.





Cơn gió nhẹ thổi lướt qua, chiếc lá khô bay là là trên mặt đất.





Chiếc bụng rỗng truyền ra âm thanh réo sôi ùng ục. Cả ngày hôm nay chưa có gì ăn vào bụng, Lệ Tuyết bắt đầu cảm thấy đói, muốn tìm ngay một thứ gì đó để ăn.





Cầm túi xách, Lệ Tuyết đứng lên, thẳng hướng đi ra cổng công viên.





Đột nhiên phía sau dồn dập vang lên không chỉ một tiếng bước chân... mà là của một nhóm người.





Thần kinh Lệ Tuyết căng thẳng, bài học buổi tối hôm qua vẫn còn chưa phai mờ trong kí ức.





Lệ Tuyết siết chặt quai túi xách, chân cố rảo bước thật nhanh....





Một bước...hai bước.... Lệ Tuyết cắn chặt môi, tung mình bỏ chạy với tất cả sức lực còn sót lại trong cơ thể.





Cộp...cộp.....Tiếng bước chân phía sau trở nên dồn dập hẳn lên.





Lệ Tuyết hoảng hốt đoán thầm chắc bọn chúng đang đuổi theo mình, sợ hãi chạy bán sống bán chết ra cổng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ mới có đi lang thang có một ngày một đêm không về nhà, Lệ Tuyết đã đối mặt với nhiều hiểm nguy, hiểu rằng cuộc sống hiện thực không chỉ có vài lời đơn giản được miêu tả trong sách vở, mà khắc nghiệt và ngặt nghèo hơn nhiều.





-Bắt lấy nó ! Không được để cho nó chạy thoát ! - Bóng đen cao to cầm đầu hò hét ba bóng đen chạy bên cạnh.





Hai bóng đen cỡ người trung bình chạy ra hai hướng khác nhau, với ý định thu hẹp đường chạy trốn của Lệ Tuyết.





Lệ Tuyết chớm chạy ra được đến đầu cổng công viên, hai tên côn đồ cũng chạy ra đến nơi, đón đầu không cho Lệ Tuyết chạy ra khỏi công viên.





Tên cầm đầm và tên còn lại cũng vừa kịp đến. Bốn tên vây lấy Lệ Tuyết vào giữa.





Lệ Tuyết sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng đau khổ nhìn bốn tên cướp trừng trừng, chỉ hận không thể dùng dao đâm chết bọn chúng.





Cuộc cướp bóc và trấn lột lại sắp sửa tái diễn.





Bỗng.....





-Bụp ! Bốp ! - Một cây gậy phang thẳng vào đầu hai tên cướp đứng mé bên ngoài.





-Áaaaa...!!. - Bất thình lình bị đánh đau, hai tên đầu gấu đau đớn kêu lên.





Lệ Tuyết và hai tên còn lại giật mình nhìn người thanh niên đang lăm lăm cầm cây gậy gỗ cỡ bự trong tay.





Người thanh niên không dừng tay, liên tiếp đập túi bụi vào hai tên đầu gấu xấu số, đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.





Lệ Tuyết mở to mắt nhìn, nhận ra người thanh niên là ai.





Tên cầm đầu sau giây phút ngỡ ngãng, tức giận cao giọng quát to:





-Mày là thằng chó nào hả ?? Mày có biết bọn tao là ai không, mà dám chọc vào bọn tao ??





Câu quát hỏi muôn đời của những tên cướp.





Người thanh niên khinh thường không thèm đáp lời tên cướp, đứng chắn trước mặt Lệ Tuyết, đối diện với khuôn mặt dữ tợn của tên cầm đầu.





-Thằng chó, mày dám cướp mối làm ăn của bọn ông. Mày muốn chết chứ gì ?





Tên cầm đầu tút trong túi quần một con dao nhọn hoắt, lưỡi dao sáng bóng vung mạnh vào ngực chàng trai. Ba tên đàn em cũng cùng xông lên giúp sức.





Sợ Lệ Tuyết bị thương, chàng trai đẩy Lệ Tuyết đứng vào một nơi an toàn, còn mình thì lo giải quyết bọn cướp.





Lệ Tuyết đã từng được chứng kiến thân thủ của chàng trai, dần tin tưởng là lần này chàng trai cũng sẽ cứu thoát mình ra khỏi đây.





Nhưng sự đời có ai học được chữ ngờ......





Cuộc chiến đang diễn ra ác liệt, một tên xông lên dí ngay dao vào cổ Lệ Tuyết, hung ác hô lên:





-Dừng tay ! Mày mà dám manh động, tao sẽ cắt đứt cổ họng con bé này.





Chàng trai giật mình dừng động tác đập cây gậy vào đầu một tên cướp, kinh hãi nhìn chiếc cổ trắng ngần của Lệ Tuyết đang chảy ra một dòng máu đỏ từ miệng vết thương bị cứa gần động mạch cổ.





Chỉ cần sơ sẩy một chút xíu nữa thôi, một mạng sống quý giá sẽ về với cát bụi.





Chàng trai nghĩ mà khiếp sợ hãi hùng, bàn tay cầm cây gậy gỗ bóp chặt đến nổi gân xanh, đanh giọng hét:





-Chúng mày có biết đang làm gì không ?? Mau buông cô ấy ra !!





Tên dí dao vào cổ Lệ Tuyết cười ghê rợn nói:





-Tao sẽ thả con bạn gái của mày ra với điều kiện mày buông vũ khí đầu hàng và dập đầu quỳ xuống cầu xin bọn tao. Nếu dám làm trái, mày hãy chờ mà nhặt xác của con bé này đi.





Chàng trai căm hận nhìn thẳng vào khuôn mặt dữ tợn của tên cướp, kinh hoàng nhận ra hắn ta không hề xa lạ, chính là tên mặt sẹo bị mình từng đánh cho một trận bầm dập vào buổi tối hôm qua.





Có rất nhiều nghi vấn hiện lên trong đầu, nhưng chàng trai không còn tâm trí để suy nghĩ đến những vấn đề ấy, việc cấp thiết cần làm ngay trước mắt là tìm cách cứu cô gái thoát ra an toàn.





Lệ Tuyết đã sợ đến mức cả người run rẩy, trái tim đập những nhịp đập yếu ớt trong lòng ngực, tuyệt vọng cũng không đủ để miêu tả cảm xúc của con nhóc lúc này. Lệ Tuyết không dám vọng tưởng là người thanh niên sẽ làm như lời tên mặt sẹo bảo, bởi vì hai người chỉ là người dưng nước lã, không có tình cảm sâu nặng gì cả.





Chỉ là Lệ Tuyết đã đoán sai một nửa.....





Chàng trai vứt cây gậy gỗ xuống đất, hai đầu gối dần chùn xuống trước ánh mắt theo dõi chằm chằm của bọn cướp và ánh mắt sửng sốt không dám tin của Lệ Tuyết.





Nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt của Lệ Tuyết, đôi môi cắn đến bật máu. Lệ Tuyết khóc trong sợ hãi, trong tủi hờn.... và trong hối hận. Phải, Lệ Tuyết hối hận vì mình đã từng nói những lời quá nặng nề với chàng trai.....liệu thời gian có thể một lần quay trở lại để sửa chữa sai lầm không ?





Hai đầu gối chàng trai vừa chạm xuống nền đất lạnh.





Tên mặt sẹo biểu tình khuôn mặt cười dữ tợn, và thỏa mãn hài lòng vì nghĩ rằng sắp sửa thực hiện được ý đồ trả thù khát máu của mình.





Nhưng....





Thình lình vang lên tiếng kêu thất thanh của một cô gái.





-Bớ người ta !! Có kẻ giết người ! Bớ người ta ! Có kẻ cướp !!





Tiếng kêu "ngàn năm có một" ngay lập tức kéo tới một đống người đi trên đường.





Những tiếng bước chân rầm rầm, cộng thêm tiếng tuýt còi của bảo vệ công viên khiến bốn tên cướp sửng sốt, ngây người ngơ ngác nhìn nhau. Ai mà ngờ được chỉ có một người phụ nữ, nhưng lại đủ khả năng để gây sự chú của cả một đống người không liên quan.





-Chạy mau ! Để công an mà bắt được thì chết cả lũ ! - Ba tên cướp hô hào nhau bỏ chạy toán loạn.





Tên mặt sẹo vẫn chưa chịu từ bỏ kế hoạch trả thù của mình. Chỉ vì con nhóc và thằng khốn nạ n này mà hai tên đàn em của hắn bị tống vào tù, bản thân hắn thì sống chui sống nhủi như con chó.





Tay tên cướp run lên vì tức giận, lưỡi dao sắc bén vô tình cứa sâu thêm vào da thịt Lệ Tuyết. Máu theo đó túa ra như tắm.





Lệ Tuyết bị mất nhiều máu, cộng thêm vết thương vượt quá giới hạn chịu đựng dần ngất lả trong tay tên mặt sẹo.





Tên mặt sẹo chìm vào trong hồi ức đen tối của mình không chú ý đến chàng trai đ
ã đứng dậy từ bao giờ, tận dụng ngay cơ hội giơ chân đá bay con dao trong tay tên cướp, đỡ lấy cơ thể lả đi vì mất máu của Lệ Tuyết.





Tên mặt sẹo giật mình hoàn hồn ôm lấy cánh tay đau, thù hận nhìn chàng trai và Lệ Tuyết trừng trừng, lại nghe tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng đến gần, không cam lòng bỏ chạy lẩn khuất vào trong bóng tối của khu vườn nằm phía sau công viên.





Mọi người chạy đến vây quanh lấy Lệ Tuyết và chàng trai.





-Hai cháu không sao chứ ? Tên cướp đâu rồi ?





-Mau gọi xe cấp cứu đưa cô gái vào bệnh viện. Cô ấy mất máu nhiều quá.





-...





Người có điện thoại di động ngay lập tức gọi một chiếc xe cứu thương.





Chàng trai vẫn ôm chặt lấy Lệ Tuyết, run tay quấn một chiếc khăn sạch quanh cổ Lệ Tuyết, cố gắng giảm thiếu lượng máu chảy ra từ vết thương trên cổ.





-Làm ơn tránh đường !! - Đột nhiên có một cô gái vạch đám đông đứng chen chân vào bên trong.





Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch vì mất máu và đôi chỗ bị sưng tím vì bị đánh của Lệ Tuyết thì sợ hãi kêu to:





-Hoài Thương !! Tại sao lại là mày ?? Trời ơi !!





Cô gái dùng tấm thân quá khổ đầy ngã người đang cúi xem vết thương trên cổ Lệ Tuyết, đôi tay tròn vo như cái chày ôm siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Lệ Tuyết, mà lầm tưởng đây là cô bạn thân đang bị gặp nạn của mình.





Chàng trai ngơ ngác nhìn cô gái mập ú đang khóc như mưa, vừa khóc vừa gào lên thê thiết như giết heo, nhận ra tiếng gọi người tới cứu lúc nãy là của cô bé này.





Mọi người nhăn mặt nhíu mày. Có người thương cảm đây là tình cảm chân thành của hai người bạn thân. Nhưng có người lại lắc đầu chịu thua tiếng gào khóc có một không hai của cô gái mập.





Tám phút sau xe cứu thương của bệnh viện Thống Nhất tới đưa Lệ Tuyết vào bệnh viện. Đi cùng có cô bạn mập và chàng trai.





Khi bóng người dần tan hết, không ai để ý có một đôi mắt hận thù đứng nấp sau một gốc cây to đã chứng kiến hết thảy.





Và chiếc túi xách nằm lăn lóc trong bồn hoa hấp dẫn sự chú ý của hắn.





Bóng đen nhếch mép cười lạnh, cầm lấy chiếc túi và biến mất trong màn đêm.



.............................



Đêm khuya thanh vắng, căn nhà chìm trong yên tĩnh.





Một bước...hai bước....một bàn tay nhỏ gầy vươn ra và....





Phựt ....cái bóng nhỏ vội ôm chiếc chăn và chạy thật nhanh về chiếc ghế sô pha.





-Cô đang làm cái gì đấy hả ?????





Cái bóng nhỏ giả câm giả điếc nằm vật trên ghế sô pha, chùm chăn che kín đầu.





Chàng trai tức tối nhảy bật xuống giường, hùng hổ tiến thẳng đến cái bóng đang rúc đầu trong chăn làm con kén nhỏ.





-Tôi hỏi cô mà cô dám trơ ra như thế hả ? Mau trả lại chăn cho tôi !!





Im lặng.





-Bụp ! - Chàng trai nhắm ngay mông của cái bóng mà đá. -Bụp ! Bụp ! (Nói là đá chứ chẳng khác gì một bà mẹ đang vỗ mông ru con ngủ.)





Tiếp tục im lặng. Cái bóng gan lì ôm chặt cái chăn không chịu buông.





-Trả lại chăn cho tôi !!!!





Tiếp tục tiếp tục im lặng.





-Cô-muốn-chết ?????





Rầm...bụp....phịch.....Cái bóng cùng cái chăn đang quấn chặt cơ thể lăn lông lốc từ ghế sô pha xuống sàn nhà.





-Vẫn còn chưa chịu trả tôi chiếc chăn ???? - Chàng trai tức điên lên cúi xuống giật phắt lấy một đầu của chiếc chăn.





Thân hình nhỏ bé của cái bóng lại lăn thêm một vòng, lăn vào tít tận góc tường, đầu đập đau điếng vào tủ quần áo.





Chàng trai ôm cái chăn quay trở lại giường, mặc kệ thân hình nằm trên sàn nhà không nhúc nhích của cái bóng. Cậu chủ nhỏ nằm xuống giường, kéo cái chăn vẫn còn hơn ấm lên đến ngang ngực, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.





Thế nhưng.....một phút trôi qua...hai phút trôi qua....con nhóc nô lệ kia vẫn bất động nằm im không chịu đứng dậy. Chẳng lẽ...cô ta bị làm sao....??? Lương tâm trong cậu chủ nhỏ dần thức dậy, hít thở thật sâu, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh từ cái bóng.





Năm phút trôi qua....bảy phút trôi qua....không còn kiên nhẫn thêm được nữa, Vĩnh Phong đá văng chăn, ba bước biến thành bốn bước tiến nhanh đến gần cái bóng, chân đá nhẹ vào mạn sườn trái.





-Này...này...mau đứng lên !! Cô định nằm ăn vạ đến bao giờ nữa hả ?? Đừng có giả vờ nữa, mau đứng lên cho tôi !!





Im lặng.





Im lặng.





Thế này mà bảo không có chuyện gì xảy ra. Vĩnh Phong trong lòng hơi hoảng hốt khom người cúi xuống, vươn tay ra.....và chỉ chờ có thế....





Rầm..... Bất thình lình cổ áo Vĩnh Phong bị túm chặt, kéo ngã đập mặt xuống sàn nhà.





Cùng thời điểm đó, cái bóng nhanh nhẹn nghiêng người tránh sang một bên, bấu tay vào cánh cửa tủ quần áo đứng dậy. Đứng dựa người vào bờ tường, cái bóng ôm bụng cười như điên, vừa cười vừa trêu tức bảo:





-Ha ha ha ! Trông anh đẹp mặt chưa kìa ! Ha ha ha !





-Cô..... !! - Vĩnh Phong lồm cồm bò dậy, giận dữ phóng như bay về phía Hoài Thương.





Hoài Thương ngưng bặt tiếng cười, hoảng sợ bỏ chạy khắp phòng.





Và như một yếu tố tất yếu của việc bỏ chạy mà không chịu nhìn đường......Hoài Thương bị vấp chân vào một chiếc ghế đẩu, cơ thể theo đó ngã bay về phía trước the tư thế vồ ếch. Vĩnh Phong chỉ kịp túm lấy lưng áo của Hoài Thương, rồi cùng ngã theo.





Rầm....phịch...bụp..... Theo phản xạ có điều kiện, Vĩnh Phong vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Hoài Thương. Cả hai ngã lăn lộn trên sàn nhà hai vòng. Đến vòng thứ ba thì dừng lại. Bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên khuôn mặt thiên biến vạn hóa, có kinh ngạc, có sửng sốt, có chán ghét, có khó hiểu...... và nhiều nhất vẫn là biểu tình khiếp sợ không dám tin cùng xấu hổ.





-Aaaaa..........!!!!! - Tiếng kêu thét sợ hãi vọng ra từ lầu ba của căn nhà khiến chim chóc trong khu vườn bay tán loạn, con chó giống Đức sủa dữ dội, người làm trong nhà giật mình hoảng hốt tỉnh dậy từ giấc ngủ muộn.





-Cô im mồm đi !! Điếc tai quá !!! - Vĩnh Phong nhăn mặt, tiếng hét vang lên lanh lảnh như tiếng đồ sành sứ bị vỡ của Hoài Thương khiến lỗ tai hắn không chịu nổi.





-Anh....anh....sao anh dám....dám.....???? - Khuôn mặt Hoài Thương đỏ bừng như trái cà chua chín vì giận dữ và xấu hổ. Ai đời, hắn dám...dám đụng vào chỗ.....chỗ đó.





Vĩnh Phong giật mình cúi xuống, vội buông tay ra như phải phỏng, dùng sức hất văng Hoài Thương nằm bẹp mặt xuống đất. Thêm một lần nữa con nhỏ tội nghiệp lại được tiếp xúc với đất mẹ thân yêu.





-Anh.....!!! - Hoài Thương căm hận Vĩnh Phong đến mức muốn đánh người.





Vĩnh Phong vuỗi quần áo đứng dậy, biểu tình thong dong tự nhiên như chưa từng có việc vừa rồi.





-Cô mau mà đi ngủ đi !! Đừng có dại mà lộn xộn thêm nữa. Nếu không tôi không ngại tống cô ra vườn cho cô hít sương lạnh cả đêm.





Cậu chủ nhỏ quay trở lại giường, trong đầu tính toán định ngủ tiếp. Hoài Thương nào chịu để yên như thế, chạy vọt qua trước Vĩnh Phong, cướp ngay lấy chiếc chăn, ôm khư khư vào người.





-Để-chăn-vào-chỗ-cũ !!! - Vĩnh Phong gằn giọng, sắc mặt đanh lại vì cáu và bực mình.





-KHÔNG TRẢ !!!! - Hoài Thương hét to không kém.





-TRẢ MAU !!!!!





-KHÔNG TRẢ !!!





Vài phút trước, người làm trong nhà đã kéo nhau rón rén đi lên hành lang lầu ba, lén lút đứng núp ngoài cửa phòng ngủ nghe trộm động tĩnh bên trong. Họ cố nén nhịn tiếng cười thầm trong bụng. Hai người đang mải tranh cãi nhau trong phòng không biết là mình đã bị đám người làm trong nhà biến thành trò bát quái để tán gẫu và bình phẩm giết thời gian.





-Cậu nghĩ cậu chủ thắng hay cô Lệ Tuyết thắng ? - Cô giúp việc tên Nga hiếu kì hỏi khẽ cô giúp việc bằng tuổi đứng bên cạnh.





-Ai mà biết được. Mà cậu có nghĩ cậu chủ và cô Lệ Tuyết ngủ cùng nhau không ? - Cô giúp việc bên cạnh thì thào đáp lại.





Cô giúp việc tên Nga che miệng giấu tiếng kêu sửng sốt trong cổ họng, trợn tròn mắt nhìn cô gái vừa phát biểu ra một câu kinh người.





-Hai người im đi ! - quản gia Hồng khẽ nạt hai cô gái.





Hai cô gái vội ngậm miệng, lại áp tai vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe từng động tĩnh nhỏ nhất của hai nhân vật chính.





-Tôi-bảo-cô-trả-lại-mau !!! - Biểu tình trên khuôn mặt Vĩnh Phong đã chuyển thành nghiến răng nghiến lợi.





-Không trả ! Có chết cũng không trả !!! - Hoài Thương ương bướng cãi lại.





Vĩnh Phong đã hết chịu nổi rồi, nhanh như chớp xông thẳng vào người Hoài Thương, dồn sức mạnh vào bàn tay bóp chặt cổ tay Hoài Thương không cho con nhóc chạy trốn và giãy dụa chống đối.





Cổ tay phải mặc dù bị bóp đau, nhưng Hoài Thương vẫn cố chấp không chịu trả lại Vĩnh Phong cái chăn.





-Đau quá ! Mau buông tay tôi ra ! Tôi bảo anh buông cổ tay tôi ra !!! Đồ ác ôn !!!!!!!





-Câm miệng !!!! Tôi mà dám hét thêm câu nào nữa, tôi sẽ nhét cái bít tất đang di dưới chân vào mồm cô.





Hoài Thương mím chặt môi, căm tức nhìn Vĩnh Phong trừng trừng, vừa sợ tính cách ác độc của hắn vừa căm ghét bản thân mình yếu đuối không làm gì được hắn.





-Bây giờ thì mau trả lại chiếc chăn xuống giường cho tôi.





-Phịch !! - Hoài Thương mắt ầng ậc nước, giận cá chém thớt quăng mạnh cái chăn xuống giường.





Dù không hài lòng trước thái độ của Hoài Thương, nhưng Vĩnh Phong vẫn từ từ buông lỏng cổ tay Hoài Thương ra.





Chờ cái tay được giải thoát, Hoài Thương xoa nhẹ khớp cổ tay đau điếng. Trên làn da trắng hồng hằn in năm dấu tay đỏ bừng.





Bốn người đứng núp ngoài cửa phòng tưởng cuộc chiến đến đây là kết thúc có thể về phòng đi ngủ được rồi, ngay cả Vĩnh Phong cũng cho rằng như vậy. Nhưng.....





-Oa oa oa oa....!!!! - Hoài Thương bất chợt gào khóc, ngửa mặt lên trời khóc to như đòi nợ.





Rầm...phịch....bốn người nghe lén ngoài cửa phòng không kịp chuẩn bị tinh thần lảo đảo, đứng ngã rúi rụi vào nhau, quên cả mình đang nghe lén - không được để cho cậu chủ biết, kêu lên oai oái, bực mình mắng nhau.





-Đừng xô đẩy tôi ! Mau đứng lên !!





-Nặng quá ! Chân của ai đang gác lên mặt tôi đây ??





-Trời ơi ! Cái mông tội nghiệp của tôi ! Ai đang đè lên người tôi hả ??





-...





Vĩnh Phong cơ bản không còn tâm trí để nghe mấy tiếng động lạ ngoài cửa phòng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt xanh mét, đã tức đến mức không còn đủ sức để quát to h
ô Hoài Thương ngậm miệng nữa, mà dùng hành động trực tiếp hơn.





-Ư...ư..... - Hoài Thương chỉ còn phát ra tiếng khóc ư ử, trong miệng một chiếc bi tất màu trắng có đôi chỗ dính bẩn bị nhét giữa hai hàm răng.





Ngay sau đó, trong phòng tắm truyền ra tiếng nôn oẹ, tiếng xúc miệng liên tục....và tiếng nước chảy róc rách gần như suốt đêm.





Sáng hôm sau tất cả mọi người trong nhà họ Đào đều mang đôi mắt gấu mèo và tinh thần lờ đờ mệt mỏi vì thiếu ngủ thức dậy chào đón một ngày mới.



.....................



Hai ngày sau.





C.ứ.u t.ô.i với..... C.ứ.u t.ô.i với....Có ai không.....Tiếng kêu cứu tuyệt vọng không bật ra được khỏi miệng. Chân tay giãy đạp thật mạnh. Cổ họng bị siết chặt bởi một đôi bàn tay cứng như sắt thép. Không khí rút hết khỏi buồng phổi. Lồng ngực căng phồng muốn nổ tung.





C.ứ.u t.ô.i với..... C.ứ.u t.ô.i với....Làm ơn.....





Một giây trôi qua.....





Hai giây trôi qua.....





Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Hoài Thương hoảng hốt mở to mắt, nhìn trừng trừng cái bóng đen đang đứng ngược với ánh sáng mờ mờ chiếu ngoài cửa sổ. Bàn tay của cái bóng đang bóp chiếc mũi be bé xinh xinh, không để cho con nhóc thở.





Hóa ra cảm giác đáng sợ tưởng ai đó đang bóp cổ họng mình chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.Tức giận và phẫn nộ cũng không đủ để miêu tả cảm xúc của con nhỏ tội nghiệp lúc này. Mới sáng sớm mà hắn đã muốn dùng cách không có tình người này để bắt người khác dậy làm việc rồi.





-Chát ! - Hoài Thương vung tay đánh thẳng vào cánh tay đang bóp mũi mình, kéo chăn che kín đầu, nằm xoay lưng lại với bóng đen.





-Dậy chuẩn bị bữa sáng cho tôi. - Bóng đen ra lệnh.





Im lặng.





-Tôi bảo cô dậy chuẩn bị bữa sáng !! - Tiếng quát cao vút.





Hoài Thương bịt chặt lỗ tai, cố thủ không chịu dậy.





-Cô không chịu dậy chứ gì, thế thì đừng có trách tôi. - Bóng đen nhanh như chớp ôm lấy cả Hoài Thương lẫn cái chăn quấn chặt bên ngoài, mở toang cửa phòng tắm, ném thẳng con nhỏ vào bồn tắm.





Hành động quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.





Hoài Thương cùng cái chăn bị ướt sũng từ đầu xuống chân. Lóp ngóp bò dậy từ trong nước, Hoài Thương mím chặt môi, giậm mạnh chân đi ra phòng ngủ lấy quần áo khác để thay, không thèm bảo tên ác ôn vừa ném mình vào nước câu nào.





-Mời anh đi ra ngoài để tôi thay quần áo !! - Hoài Thương nắm núm khóa cửa phòng tắm, trừng mắt gắt Vĩnh Phong.





Vĩnh Phong một tay đút túi quần, cao ngạo nhìn Hoài Thương từ trên xuống dưới, khinh thường bảo:





-Cô tưởng mình là ai mà dám đuổi tôi đi ??





-Tôi chẳng cần biết anh là ai cả. Tôi nói anh đi ra ngoài để tôi thay quần áo !! Là người thì anh phải biết lịch sự chứ ???? - Hoài Thương căm ghét đối đáp lại.





-Cô nói cái gì ???? Cô-thử-nói-lại-xem-nào ??? - Tiếng nói phát ra từ kẽ răng nghiến chặt.





-Nếu anh bị điếc thì thôi, tôi không tốn hơi thừa lời để nhắc lại cho anh nghe. Mời anh đi ra ngoài cho !! - Hoài Thương vẫn kiên nhẫn đứng canh cửa, muốn mời Vĩnh Phong đi ra ngoài cho bằng được.





-Cô....!!! - Vĩnh Phong túm cổ áo Hoài Thương xách lên. Bộ quần áo ngủ bị ướt dính vào da thịt nhìn gần như trong suốt. Hoài Thương không nặng nhưng dưới sức nặng của cơ thể do bị xách lên cao, chiếc cúc áo bị tụt chỉ.





Phựt....phựt....Âm thanh chỉ đứt cùng tiếng chiếc cúc áo rơi xuống sàn nhà khiến Hoài Thương và Vĩnh Phong giật mình. Trong khi một người biểu tình ngơ ngác không hiểu gì, cúi đầu nhìn xuống; người kia thần kinh lại căng thẳng, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ.





Thứ gì không nên nhìn đều đã nhìn thấy, màu phơn phớt hồng khả nghi dần lan trên má Vĩnh Phong, tay tự động vội buông thả Hoài Thương xuống đất.





Phịch....Không nghĩ Vĩnh Phong sẽ buông tay, Hoài Thương rơi ngã dồi mông ngồi bệt xuống sàn nhà.





-Cô nhanh tắm rửa thay quần áo, rồi xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng cho tôi, đừng để tôi phải chờ lâu. - Vĩnh Phong nói xong, bỏ đi ra ngoài hành lang như chạy.





Hoài Thương vừa tức vừa thẹn, chỉ hận không thể tự đập đầu vào bờ tường để tìm chết. Đã ba ngày rồi, cô bị bắt nhốt ở đây, túi xách bị tịch thu, không có điện thoại để gọi người đến cứu, đi đâu và làm gì cũng có người giám sát, ngay cả một chỗ ngủ tử tế cũng không có. Hu hu hu..... Hoài Thương tự thương xót cho bản thân mình, trong lòng âm thầm rơi lệ.





Người làm trong nhà đã được lệnh của Vĩnh Phong không ai được phép giúp Hoài Thương làm những công việc được giao. Vì vậy chờ hai cô giúp việc nấu xong bữa sáng, Hoài Thương phải dọn thức ăn lên bàn, lấy chén dĩa và ly tách, lên mời Vĩnh Phong xuống ăn sáng.





-Này tên kia, anh tắm xong chưa hả, xuống ăn sáng đi. - Hoài Thương tức tối gõ mạnh vào cánh cửa phòng ngủ trên lầu ba.





Không có tiếng đáp lời.





Hoài Thương dùng nắm đấm để gõ cửa:





-Tên kia, anh điếc hả, tôi mời anh xuống ăn sáaaaang......!!!! - Hoài Thương gào thật to, tiếng nói ngân thật dài. Con nhỏ không tin tên công tử bột đáng ghét và ác ôn kia không nghe thấy.





Nhưng...hơn một phút sau cũng không có ai ra mở cửa.





Hoài Thương đã tức lắm rồi, không thèm đóng vai kẻ lịch sự nữa, hai tay đẩy mạnh cửa xông vào phòng với khuôn mặt đỏ bừng vì cáu. Phòng ngủ trống không, không có ai. Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách. Con nhỏ nghiến răng, đập mạnh tay vào cánh cửa phòng tắm, hét to:





-MỜI ANH XUỐNG ĂN SÁNG !!!!! (Hoài Thương muốn hét thủng màng nhĩ cậu chủ nhỏ ác ôn và biến thái, tốt nhất là hét chết luôn hắn thì càng tốt.)





-Rầm !!!! - Cánh cửa phòng tắm bị đá văng đập mạnh vào bờ tường. Vĩnh Phong hầm hầm giận dữ, xuất hiện trước cửa phòng tắm với mái tóc ướt sũng nước và chiếc khăn tắm quấn quanh hông.





Hoài Thương sửng sốt há to miệng, đôi mắt tròn xoe nhìn Vĩnh Phong chằm chằm, nắm tay vẫn giơ lên cao theo tư thế muốn tiếp tục đấm vào cánh cửa gỗ.





-Cô định giết heo đấy hả ???? Có biết tôi đang bận tắm không ????





Mặc dù trong lòng thẹn muốn chết, sắc mặt đã đỏ bừng như gấc chín, nhưng Hoài Thương vẫn hiên ngang đứng thẳng, quát lại:





-Ai bảo anh không chịu trả lời tôi. Tôi chỉ làm theo lệnh của anh thôi.





-Tôi bảo cô chuẩn bị bữa sáng, chứ không bảo cô lên đây phá nhà tôi !!! - Vĩnh Phong nghiến răng.





-Nếu anh đã nói thế thì mặc anh, tôi không thèm gọi anh xuống ăn sáng nữa. Hừ !! - Hoài Thương ngúng nguẩy muốn bỏ đi.





-Khoan đã !! Cô tưởng như thế là xong hả ??? - Ngay lập tức Vĩnh Phong túm lấy cánh tay Hoài Thương.





Hoài Thương vùng vẫy giãy dụa, đấm đá loạn xạ vào người Vĩnh Phong. Đột nhiên.....





Cả Hoài Thương và Vĩnh Phong đều đứng khựng lại, dừng lại động tác đang làm, nhìn trừng trừng vào mắt nhau.





Dưới chân cả hai một chiếc khăn tắm màu trắng vừa rơi xuống nền nhà.





Chỉ một chiếc khăn tắm thôi nhưng đủ để cho hai con người rơi vào tình cảnh khốn quẫn và lúng túng xấu hổ.





Và như một yếu tố tất yếu, không thể thiếu được tiếng hét hốt hoảng và sợ hãi của Hoài Thương.





Một giây sau.... hai giây sau...và....





-Áaaaaa.....!!! Đồ biến thái !!!!





-Chát !!!

Trang [5]
.:TRANG CHỦ:.
Copyright © 2013 YeuTruyen
5171
pacman, rainbows, and roller s