CHAP 21: VIÊN ĐẠN LẠC
.
.
Dứt lời, tên đàn em của Sói theo sát chân của Báo Trắng.
Hai người trên đường đi với nhau nhưng không ai nói với nhau câu gì, có gì đó thắt lại ở trong tim cả hai, nghẹn ngào không nói thành lời. Xu chỉ dám lặng lẽ bước theo sau Báo Trắng.
- RẦM..!!!!_Đó là điều phá tan cái không khí ảm đạm giữa Xu và Báo Trắng lúc này đây. Tất cả cũng chỉ vì một người đi trước một người theo sau, Báo Trắng đột ngột dừng lại, còn Xu thì đang lúc nhìn trời nhìn đất nhìn mây vẫn bước tiếp và thế là đâm sầm vào cậu. Xu không kịp phản xạ thì ngã ra đường, chiếc xe điện không may nằm đè lên Xu.
- Cậu có mắt không vậy?? _Báo Trắng bực mình, không dưng tự nhiên bị chiếc xe hôn đôi chân dài, in nguyên cả một vết bẩn dài do lốp xe của Xu gây ra.
- Ui da..! ai bảo đang đi đột nhiên cậu đứng lại một chỗ thế kia. Sao tôi biết được. Hic._Xu mếu máo, vẫn trong tình trạng chiếc xe đè người. Loay hoay mãi mà vẫn không làm sao đứng dậy được. Xu nhìn Báo Trắng ánh mắt cầu cứu.
- Đáng đời. Tự túc đi._Nói rồi Báo Trắng bước đến sát vỉa hè ngồi trên chiếc ghế đá gần ấy giả bộ làm lơ, quay mặt đi.
Xu tức đến phát điên được, không biết cậu ta cố ý trêu tức Xu hay không nữa. Máu trong đầu Xu bắt đầu dồn lên não rồi, nhưng không thể làm gì được, cái chân Xu đau mới làm sao, phải mất năm phút sau Xu mới thoát khỏi tình trạng xe đè người. Xu cà nhắc từng bước đến chỗ Báo Trắng, đứng trước mặt cậu, hai tay chống bên hông, hét lớn:
- Qúa đáng..! đúng là quá đáng mà.
Báo Trắng ngước mặt nhìn Xu rồi quay mặt sang nhìn ra ngoài đường, cậu cố gắng hết sức để không phát ra tiếng cười khi thấy cái bộ dạng của Xu bấy giờ. Chân thì cà nhắc mà vẫn cố làm bà chằn trước mặt cậu. Còn Xu, chắc Xu phát điên lên với cậu ta mất, muốn xì khói hết cả hai lỗ tai ra. Xu chẳng hiểu tại sao Báo Trắng lại giúp Xu hôm nay, Xu rất biết ơn cậu ta, định bụng cảm ơn cậu ta một tiếng mà giờ thì...thôi.
- Hừ..tạm biệt._Xu quay ra tiến đến với chiếc xe, có lẽ nên về nhà, đứng đây thêm phút nào thì chắc Xu sẽ ngấu nghiến Báo Trắng ra mất.
Báo Trắng vẫn không thay đổi tư thế, nhìn về phía xa, không quan tâm đến Xu. Nhưng bất chợt khuôn mặt cậu trở nên biến sắc, mắt rực lên vẻ tinh ranh của loài Báo Trắng như cái tên. Một chiếc xe máy xẹt qua đoạn đường, ngay lúc đó, Báo Trắng nhanh tay nắm lấy tay Xu giựt mạnh khiến Xu ngã xuống trên chiếc ghế đá, cậu cúi người ghì chặt lấy Xu vào lòng mình khiến cho Xu bất động hoàn toàn, Báo Trắng giờ như một tấm lưới bao quanh lấy Xu. Khuôn mặt Xu áp sát vào lòng ngực Báo Trắng, hai con tim được áp sát lại gần nhau, bây giờ Xu có thể cảm nhận được nhịp tim của Báo Trắng, rồi đột nhiên Báo Trắng rùng mình và siết chặt Xu thật mạnh khiến Xu cảm thấy đau. Chiếc Xe máy chạy qua rồi biến mất trong dòng người tấp nập. Báo Trắng nới lỏng cánh tay, khẽ hôn nhẹ lên mái tóc Xu khẽ thoảng như làn gió. Hành động vừa rồi khiến Xu bất ngờ, đây là lần thứ bao nhiêu Báo Trắng với Xu ở hoàn cảnh như hai người tình nhân vậy nhỉ? Xu ngượng chín cả mặt, đẩy mạnh Báo Trắng ra thoát khỏi vòng tay cậu.
- Tôi...Cậu...Vừa rồi là.._Xu không nói nên lời, hành động đó khiến Xu rộn ràng con tim cả lên, hình như nó nhảy múa loạn xạ trong lúc này đây.
- Cậu về đi..về nhanh lên.._Báo Trắng thở gấp, tiếng nói dồn dập thúc giục Xu.
Xu trợn tròn mắt.
- ???
- Về đi..về nhà ngay đi không sẽ không kịp._Báo Trắng nạt lớn, vừa dứt lời, Báo Trắng đẩy Xu ra xe, thúc giục Xu.
Có lẽ Xu không nên ở đây, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này. Đột nhiên bị ôm chầm lấy, rồi lại la lớn nữa là sao? Lòng tự trọng Xu bị tổn thương, Xu bực mình, giận Báo Trắng ghê gớm, không một lời chào, Xu lái xe thẳng về nhà, không ngoái đầu lại.
Cô bé chẳng hay lúc Xu vừa rời khỏi đó thì cũng là lúc Báo Trắng ngã gục xuống đất. Bất tỉnh.
---TẠI BỆNH VIỆN---
Mở mắt ra, xung quanh một màu trắng xóa, mùi ê te xọc vào mũi cậu mới khó chịu làm sao, Báo Trắng cảm thấy đau nhói ở vai. Là bệnh viện. Nhưng tại sao cậu lại ở chỗ quái quỷ là một câu hỏi đặt ra trong đầu cậu.
- Cậu chủ tôi không sao chứ?_Vện Đen có vẻ lo lắng hỏi vị bác sĩ
- Qua cơn nguy kịch, cậu ta mất máu quá nhiều, chúng tôi đã lấy viên đạn ở bả vai cậu ta ra. Cũng may là đưa đến kịp thời.
- Cảm ơn bác sĩ.
*Đạn ư?* Đúng rồi, Báo Trắng chợt nhớ ra, trước khi bất tỉnh Báo Trắng đã gặp Xu, một chiếc xe máy vụt qua, trên tay hắn cầm khẩu súng dí ngòi thẳng vào Xu, cũng may Báo Trắng kịp thời phát hiện và làm tấm đỡ đạn giúp. Cậu nhớ lại lúc đó, khẽ mỉm cười. Hoàn cảnh nguy hiểm nhưng cũng thật thú vị khi ôm người con gái đó vào lòng. *Một cô gái khờ* Báo Trắng thầm nghĩ trong lòng mình.
- Cậu chủ đã tỉnh lại. Cậu thấy sao? _Vện đen tỏ ra mừng, cất giọng phá tan suy nghĩ của Báo Trắng.
- Ai đưa tôi vào đây?
- Cậu chủ mất máu quá nhiều, cũng may tôi đã đưa cậu vào kịp thời.
- Cảm ơn.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 6 giờ tối, Báo Trắng thật không ngờ cậu đã bất tỉnh trong mấy tiếng đồng hồ từ sáng đến giờ.
- Chắc cậu chủ đã đói, cậu chưa ăn gì vào hôm nay, để tôi đi mua đồ._Nói rồi Vện Đen tiến ra cửa rồi đi khuất.
Cậu tưởng chuyện sáng nay làm Vện Đen đã quay lưng với cậu, nhưng không. Hắn vẫn thế, vẫn trung thành với Báo Trắng. Vện Đen chỉ hơn Báo Trắng hai tuổi, từ nhỏ đã mất cha mẹ, chính bố cậu - Hoàng Trấn đã cưu mang Vện Đen và biến hắn thành một tên sát thủ. Về sau, Vện Đen trở thành tên cận vệ của Báo Trắng.
Báo Trắng nhắm mắt lại vẻ mệt mỏi. Nhớ lại chuyện lúc sáng, thực ra người muốn hại Xu là ai?? tại sao hắn lại làm như vậy. Thực sự khen cho tay súng lúc sáng, một tay lái chiếc xe máy lướt nhanh, một tay chĩa ngòi súng ngắm bắn, chắc hắn là một tên sát thủ có tay nghề cao. *Khoan* Trong đầu đột nhiên cậu lóe sáng lên một ý nghĩ, việc Báo Trắng bị thương tại sao Vện Đen biết và đến kịp thời? hơn nữa, một cô gái ngờ nghệch, đáng yêu như Xu tại sao lại có kẻ thù?? Hay đó là kẻ thù của chính cậu, vậy thì tại sao lại chĩa ngòi súng muốn hại Xu. *tay trái..hắn đã dùng tay trái cầm súng..Chẳng lẽ...* Báo Trắng bật người dậy, đôi mắt tinh ranh mở to, cậu đưa tay sờ vào vết thương, mặt cậu trở nên tức giận tột độ. Báo Trắng giật đứt dây chuyền nước khỏi tay mình vùng dậy bước xuống giường, nhưng lại ngã quỵ xuống đất ngay sau đó, có lẽ do mất máu quá nhiều nên mất sức. Vừa lúc đó, Vện Đen bước vào cầm theo một đống thức ăn.
- Cậu chủ?? Cậu sao thế?_Vện Đen nhanh chóng chạy đến đỡ Báo Trắng lên chiếc giường.
- Có phải chính anh?? CHÍNH ANH ĐÚNG KHÔNG??_Báo Trắng trừng mắt nhìn Vện Đen quát lớn, cậu không thể giữ bình tĩnh được nữa.
- Tôi không hiểu?_Vện Đen buông Báo Trắng ra tiến về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.
- Bây giờ cô ấy ra sao?? Xu đâu??? TRẢ LỜI ĐI._Báo Trắng càng lúc càng mất bình tĩnh, hất tung những thứ Vện Đen vừa mua xuống cái nền trắng toát của bệnh viện.
Vện Đen quay lại nhìn thẳng vào mắt Báo Trắng, im lặng.
- Tên đó dùng tay trái để bắn, chính anh. Tên sát thủ thuận tay trái. Bây giờ thì nói đi..cô ấy đâu? _Báo Trắng cố gắng xuống giường từng bước một thật chậm rãi để khỏi ngã tiến đến chỗ Vện, bây giờ cậu chẳng khác nào một con Báo bị thương đang cố vùng vẫy trong sự giận dữ. Cậu nắm lấy cổ áo của Vện Đen hạ giọng, có lẽ cậu không còn sức để vùng vẫy nữa.
- Cô ta không sao, vì cậu chủ mất máu quá nhiều nên tôi đưa cậu đến đây gấp._Vện vẫn ánh mắt lạnh tanh không chút cảm xúc, không tỏ ra sợ sệt.
Báo Trắng buông lỏng tay ra, rồi từ từ hạ cánh tay xuống, lấy lại bình tĩnh.
- Là ông ta sai anh ư?
- Không, bố cậu không biết việc này. Là chính tôi tự quyết định.
- Tại sao chứ?_Báo Trắng nhìn thẳng vào mặt Vện Đen gằn giọng.
- Cô ta là người cản đường cho bước tiến của cậu chủ? cậu nên nhớ, cậu phải cố gắng ra sao để lấy được lòng ông bố của cậu, chẳng phải cậu luôn muốn được tin tưởng và giao nhiệm vụ bí mật đó ư? Chẳng lẽ vì một cô gái mà định từ bỏ?
- Tôi không từ bỏ. Và Xu cũng chẳng phải là người cản trở việc của tôi. Đừng bao giờ động vào người con gái ấy bất kì một lần nào nữa. Nhớ lấy. Tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay.
- Vậy cậu chủ có biết việc làm sáng nay đã để lộ hành tung? Để bọn Sói theo dõi. Cậu đã để lộ điểm yếu. Còn chúng, tôi đã xử lí chúng_Vện Đen giữ giọng đều đều.
- Giết chúng?
- Không..chỉ là hù dọa mấy đường rạch mặt thôi rồi thả chúng về, giết bất kì một tên nào của bọn Sói bây giờ không phải cách hay.
Báo Trắng quay mặt đi.
- Tôi muốn về, không thể ở chỗ quái quỷ này thêm giây phút nào nữa.
- Nhưng cậu chủ....
- Ngày mai tôi còn bận phải làm Nhật Long, tôi phải tới trường. Còn nữa, đừng để bố tôi biết được chuyện này.
- Vâng..tôi hiểu..tôi xin lỗi cậu chủ_Câu xin lỗi này Vện Đen nhằm ý rằng về vụ việc hôm nay đã gây ra vết thương cho Báo Trắng, và sẽ là khó khăn trong mấy ngày tới cho việc vận động của Báo Trắng.
Báo Trắng không nói gì. Báo Trắng không muốn truy cứu chuyện đó nữa, cũng may là Xu không sao. Dù sao cũng là Vện Đen muốn tốt cho cậu, vả lại, chuyện này mà đến tai của bố cậu thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, và Xu sẽ không thoát khỏi nguy hiểm.
Chiếc xe BMW lướt nhanh trên đường đưa Báo Trắng về căn hộ riêng. Về đến nhà. Xử lí xong đống đồ ăn mà Vện Đen mua trên đường về, Báo Trắng nằm vật trên chiếc giường, cậu đã khỏe hơn. Một ngày để lại nhiều kí ức cho cả Xu và Báo Trắng. Dù không nói ra nhưng Xu luôn là người mà giờ đây khiến Báo Trắng phải luôn suy nghĩ tới. Bất chợt đưa tay xọc vào túi áo lấy ra một sợi dây chuyền, là sợi dây chuyện đêm lễ hội, kí ức của cậu lại ùa về, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt cậu. Cậu lại nhớ đến cô bé ấy rồi.
---Miền kí ức---
Ba đứa trẻ ngồi xem phim
- Na kìa, họ có sợi dây chuyền đẹp chưa kìa..ở trong lại có ảnh nữa.._Cậu bé nhỏ tuổi lên tiếng
- Oa..đẹp xiệt..Na cũng muốn có một cái..Na sẽ bỏ ảnh của Boo vào đó..hihi_Một cô bé tết hai bím tóc trên đầu dễ thương cười tít mắt
- Boo cũng sẽ bỏ ảnh Na vào, hai bọn mình sẽ có hai dây chuyền giống nhau
- Ừ..lát bố mẹ của Na với Boo về thì đòi nha. HIHI..vui quá đi
- Thôi thôi, hai đứa mày làm ghê quá, đúng là đồ con nít._Một cậu bé lớn tuổi hơn lên tiếng trêu hai đứa nhỏ.
- Lát nữa mẹ về em mách mẹ anh trêu em cho xem..Boo nhỉ??
- Ừ..mách ai bảo anh chọc tụi em
- A .. BỐ MẸ VỀ RỒI KÌA.. _Cô bé Na chạy nhanh ra cổng ôm chầm lấy bố mẹ.
Hai cặp vợ chồng trong bộ đồng phục của người công an bước vào ôm chầm những đứa trẻ. Cậu bé Boo nhanh nhảu:
- Hôm nay bố mẹ và cô chú bắt nhiều tội phạm không??
- Nhiều lắm.!^^..Thế hôm nay Boo và Na ở nhà ngoan không nào?_Người phụ nữ trẻ xoa đầu hai đứa nhỏ.
- Chúng quấn quýt lấy nhau cả buổi sáng mẹ ơi.._Cậu bé trai lớn tuổi chen vào.
- HAHA..không khéo mai này chúng ta thành thông gia cũng nên_Một trong hai người đàn ông vỗ vai của người còn lại nói.
- Chúng ta là bằng hữu cũng là bạn tốt của nhau, mai sau trở thành thông gia thì còn gì bằng.
Câu nói đó khiến cả bốn vị phụ huynh nhìn những đứa con yêu cười lớn...quên đi mệt nhọc, nguy hiểm của công việc mà họ luôn phải đối mặt.